Một vùng ngoại ô ở phía Tây tỉnh Long Giang.
Một căn biệt thự được thắp sáng rực rỡ, nhìn từ bên ngoài, nó không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Chỉ có người trong cuộc mới biết được đây thực chất là một sòng bạc ngầm được mở bởi nhà họ Dương, gia tộc lớn nhất ở tỉnh Long Giang, với dòng tiền lưu động hàng ngày lên tới hàng chục triệu.
Ở căn phòng nằm trên tầng cao nhất của biệt thự, Dương Thiếu Đình tức giận đập vỡ máy tính trên bàn làm việc.
Bên cạnh cửa, có hai người áo đen đang run rẩy, không dám thở mạnh.
Vừa rồi, Dương Thiếu Đình đã nhận được tin tức rằng tám người chịu trách nhiệm bắt cóc Kiều Ngọc Ninh đều đã bị giết chết, Kiều Ngọc Ninh thì không biết đã đi đâu.
Ngay cả người mà hắn ta lấy làm tự hào - Hắc Tử cũng chết, còn chết một cách thảm thiết.
Không chỉ chân bị cắt đứt, mà cơ thể của ông ta còn đầy vết thương, rõ ràng là ông ta đã bị tra tấn đến chết.
Dương Thiếu Đình từ khi ra đời đến nay đã gần ba mươi năm rồi, chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Mà bây giờ, người đàn ông tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh không chỉ giết tám cấp dưới của mình, mà còn trơ trẽn khiêu khích hắn ta, nói rằng hắn sẽ cho hắn ta hai giờ để chuẩn bị hậu sự.
Vốn dĩ hắn ta định lập tức đưa ra thông cáo truy sát hắn, cho dù phải lật ngược cái tỉnh Long Giang này cũng phải băm chết cái người tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh.
Nhưng sau khi nhận được nguồn tin đáng tin cậy, một ông lớn hiện đang điều tra kỹ lưỡng về vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh, cho nên thuyết phục hắn ta nên kín tiếng trong khoảng thời gian này.
Mặc dù thân phận cụ thể của ông lớn đó vẫn chưa biết được, nhưng có thể đoán được từ tin tức mà phía chính phủ thả ra rằng ông lớn này quyền thế ngập trời, người ta có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Dương chỉ bằng một cái búng tay.
Không biết nhà họ Kiều đã gặp phải cái vận chó má gì, một vụ bắt cóc nhỏ như vậy mà lại khiến những ông lớn ở bên trên để ý tới.
Tuy nhiên, Dương Thiếu Đình cũng không quá lo lắng, hắn ta chỉ nghĩ đến một chút rồi nghĩ biện pháp đối phó ngay.
"Người phụ nữ kia không phải vẫn còn một đứa con gái sao, bắt lấy con bé đấy cho tôi, nếu thật sự có ông lớn đang điều tra chuyện này, tôi không tin cô ta dám đắc tội với tôi."
"Vâng!" Hai người đàn ông đồng loạt trả lời rồi mở cửa đi ra ngoài như thể được ân xá.
Không lâu sau, một người đàn ông khác hoảng sợ chạy vào, cúi đầu nói: "Dương thiếu gia, có một người đang ở bên ngoài, nói là đến để trả nợ cho Kiều Ngọc Ninh."
Dương Thiếu Đình nhăn mày hỏi: "Anh có hỏi hắn là ai không?"
Người đàn ông trả lời: "Người đó tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh."
"Tôi còn định để hắn sống thêm vài ngày nữa, không ngờ hắn lại tự đưa mình đến cửa." Dương Thiếu Đình tự lẩm bẩm.
Hắn ta nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một khẩu súng lục, nạp đạn màu vàng óng ánh vào băng đạn.
...
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Chấn Huy xách túi da rắn phồng to, dưới sự giám sát của năm người áo đen chậm rãi đi vào biệt thự.
Lúc này, tất cả khách hàng trong biệt thự đã bị đuổi đi, để xử lý Lâm Chấn Huy, Dương Thiếu Đình đã đóng cửa sòng bạc từ trước.
Vừa đến đại sảnh, hơn ba mươi người đột nhiên xông ra từ các cửa ở xung quanh và hành lang trên tầng hai.
Một trong số này còn mang theo ống thép dài hơn một mét, một số thì cầm dao, tất cả đều trông vô cùng dữ tợn, vây quanh lấy Lâm Chấn Huy.
Vẻ mặt Lâm Chấn Huy vẫn không thay đổi.
Một trận chiến như vậy là quá bình thường đối với hắn.
Có lần hắn đã một mình đột nhập vào doanh trại địch, đối mặt với hàng chục ngàn quân địch, giết ra một con đường đẫm máu chỉ bằng một thanh đao chiến, rồi chặt đầu chỉ huy quân địch trong làn mưa bom bão đạn.
Hắn đã đối mặt với sự vây giết của năm môn phái lớn, tàn sát tám trăm cao thủ võ thuật, máu chảy nhuộm đỏ cả núi Thương Nam, khiến cho những thế lực của các môn phái võ thuật đang ngo ngoe rục rịch không dám khiêu khích uy quyền của chính phủ Hoa Hạ.
Hơn ba mươi tên côn đồ trang bị dao gậy gộc ở trước mặt này dường như chỉ là trò đùa đối với Lâm Chấn Huy.
Dương Thiếu Đình xuất hiện ở rìa hành lang trên tầng hai, vẻ mặt châm chọc, tay vị vào lan can nhìn Lâm Chấn Huy.
"Gan cũng to đấy nhỉ! Không ngờ mày lại có thể tìm được tới đây, mày không sợ chết sao?”
Lâm Chấn Huy ném túi da rắn xuống đất, cái túi rất nặng, vừa ném xuống đất đã vang lên tiếng rầm to lớn.
"Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện đương nhiên, bố vợ tôi đâm vào xe của anh, cho nên phải bồi thường."
Dương Thiếu Đình nháy mắt với một tên đàn em ở dưới tầng, người nọ lập tức đi tới kéo sợi dây thừng đang buộc vào túi ra.
Khi nhìn thấy tiền mặt đầy trong túi, vẻ mặt mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ từng xấp một tiền mặt hoàn toàn mới này, có thể ước tính rằng trong đó không chỉ là một triệu, với thể tích và trọng lượng này thì ít nhất cũng là hàng chục triệu.
Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Lâm Chấn Huy đang bênh vực người vợ chưa cưới của mình, cho rằng Lâm Chấn Huy muốn tới để trả thù Dương Thiếu Đình.
Dù sao hắn cũng đã giết chết tám tên bắt cóc rồi, còn buông những lời tàn nhẫn nữa, nói cho Dương Thiếu Đình hai tiếng đồng hồ để chuẩn hậu sự.
Bây giờ, ngay cả Dương Thiếu Đình cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Người đàn ông trước mặt tự xưng là chồng chưa cưới của Kiều Ngọc Ninh này không khác gì những người khác, đều loại người nhát gan.
Dương Thiếu Đình tin rằng Lâm Chấn Huy mang theo cả chục triệu tới, chẳng qua chỉ là tới cầu xin hắn ta tha cho bọn họ một đường sống mà thôi.
"Mày cho rằng ông đây sẽ để mày rời đi khi mày trả tiền lại sao? Haha, nằm mơ đi!” Dương Thiếu Đình hừ lạnh nói.
Điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là, Lâm Chấn Huy không hề sợ hãi trước những gì hắn ta nói, thậm chí trên mặt còn không có một gợn sóng nào.
Lâm Chấn Huy chỉ lặng lẽ lấy ra một chai xăng rồi đổ lên cái túi đầy tiền mặt.
Hắn lấy bật lửa ra, bật “tách” một cái, rồi ném nó vào túi tiền không chút do dự.
Oành!
Ngay lập tức, ngọn lửa bùng lên đốt cháy cả túi tiền mặt to lớn ấy.
Mọi người đều trừng mắt nhìn.
Đó là chục triệu đó! Người bình thường có kiếm trong cả mười kiếp cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cứ như vậy mà bị đốt cháy rồi.
Ngay cả Dương Thiếu Đình, vốn đã quen nhìn những việc lớn, lúc này cũng không khỏi chết lặng, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Mày... Mày đang làm gì thế?”
Lâm Chấn Huy cười lạnh: "Bố vợ tôi vô tình đâm vào xe của anh, anh nói cần bồi thường một triệu, tôi sẽ trả cho anh gấp mười lần."
“Nhưng tôi chợt nhận ra rằng người chết thì không thể sử dụng số tiền này được, nên tôi đã đốt nó cho anh trước.”
“Tiền đã được đưa cho anh rồi, nhưng việc anh bắt cóc vợ chưa cưới của tôi rồi tra tấn cô ấy khiến cô ấy sợ hãi, tôi cũng muốn anh phải bồi thường khoản này gấp mười lần.”
Giọng nói của Lâm Chấn Huy dần dần trở nên lạnh lùng, hơn ba mươi tên côn đồ ở xung quanh vô cùng chấn động vì hành động của Lâm Chấn Huy, nhìn hắn như nhìn nhìn một kẻ thần kinh.
Không thể tưởng tượng nổi Lâm Chấn Huy mang theo nhiều tiền như vậy, lại chỉ để khiêu khích Dương thiếu gia ?
Chuyện như vậy thật sự là chưa từng nghe qua.
"Ha ha ha ha…”
Dương Thiếu Đình tức tới mức bật cười, ở tỉnh Long Giang này, người dám khiêu khích hắn ta, vậy thì không khác việc đi tìm đường chết là bao.
Mấu chốt là giọng điệu và thái độ của đối phương, vừa kiêu ngạo, lại vừa điên cuồng, điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu.
Nhìn túi tiền lớn sắp bị cháy hết, cơn giận của Dương Thiếu Đình cũng được châm ngòi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!