Bệnh viện vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, cũng may toàn bộ tầng này của khu nội trú VIP đã được Lâm Chấn Huy bao hết từ lâu, nên cũng không có bệnh nhân nào khác.
Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Kiều đều không biết, cho nên khi Tôn Quế Lan gào thét hồi lâu cũng không có người đến, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
“Nếu còn không ra ngoài, tôi cũng sẽ đánh cả mấy người.”
Lâm Chấn Huy tỏa ra khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao liếc nhìn Kiều Hữu Trung, Tôn Quế Lan và Kiều Diệu đang đứng run rẩy ở một bên.
Kiều Hữu Trung tức giận, nhưng lại không dám chọc giận Lâm Chấn Huy.
Nhìn thấy người nhà Kiều Dĩ Chiêu thờ ơ, tỏ vẻ như chuyện này không liên quan gì đến mình, trong lòng ông ta càng cảm thấy nghẹn khuất hơn.
"Em hai, chẳng lẽ mấy người đã nhận người con rể này?"
"Đừng nói lung tung, thằng súc sinh này không liên quan gì đến chúng tôi, cậu ta muốn làm gì chúng tôi cũng không quản được." Ngô Tú Liên lạnh lùng nói.
Lúc trước đúng là Kiều Hữu Trung là người mạnh mẽ chủ trương trục xuất gia đình họ ra khỏi gia tộc, hiện tại cho dù đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, nhưng Ngô Tú Liên cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bọn họ không nợ Kiều Hữu Trung bất cứ điều gì.
"Được rồi! Các người chờ đấy cho tôi."
Kiều Hữu Trung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu và Lâm Chấn Huy, sau đó cùng với vợ và con trai con gái rời đi.
Bọn họ vừa bước ra khỏi tòa nhà nội trú, ba chiếc xe cảnh sát lao tới.
Mười mấy viên thanh tra bước ra khỏi xe, đội trưởng thanh tra nghiêm túc ra lệnh: "Động tác nhanh lên, nhất định phải bắt được Kiều Ngọc Ninh và người nhà cô ta."
Nghe vậy, một nhà Kiều Hữu Trung khẽ run lên, vội vàng trốn vào xe, cố gắng trấn định rồi lái xe rời đi.
"Tôi biết ngay nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo. Lúc trước trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc quả là một hành động khôn ngoan."
"Nhà họ Dương rất có quyền thế, vậy mà bọn họ còn không thèm nể mặt cậu chủ Dương, để xem kiểu gì cũng bị giết chết rồi dìm xuống đáy sông Long Giang mà không biết chuyện gì xảy ra."
"Người ta có quan hệ với công an tỉnh, tùy tiện gán cho một cái tội danh là có thể khiến cho bọn họ ăn cơm tù cả đời..."
Vốn dĩ cả nhà Kiều Hữu Trung còn cảm thấy tức giận vì Kiều Sơn bị đánh, bây giờ thấy thanh tra đến bắt mấy người nhà Kiều Ngọc Ninh,, người một nhà này lại bắt đầu hả hê.
Đại sảnh khu nội trú VIP.
Tư Đồ, người vẫn luôn canh gác ở đây, nhận thấy có điều gì đó không ổn nên lập tức chặn thanh tra lại bên ngoài.
"Anh là ai? Đừng cản trở chúng tôi chấp hành công vụ! "Một viên thanh tra giận dữ hét lên.
“Phu nhân nhà tôi đang nghỉ ngơi ở bên trong, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
"Cái gì mà phu nhân hay không phu nhân? Chúng tôi chỉ biết hung thủ có tình nghi liên quan đến việc giết hại Dương Thiếu Đình đang ở bên trong. Hiện tại chúng tôi muốn bắt bọn họ đưa về điều tra, nếu anh còn không tránh ra, chúng tôi sẽ bắt cả anh luôn."
Một viên thanh tra như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tư Đồ, không kiên nhẫn nói.
Dương Thiệu Đình bị người sát hại, đây được coi là một sự kiện rất lớn ở Long Giang, tất cả các bộ phận của Công an tỉnh đã phải tạm gác mọi công việc và dùng mọi lực lượng và phương tiện để điều tra vụ án.
Vừa lúc nhà họ Dương có người đứng ra tố cáo, nói rằng kẻ sát hại Dương Thiệu Đình có quan hệ mật thiết với gia đình Kiều Ngọc Ninh.
Việc bắt giữ gia đình Kiều Ngọc Ninh lần này là do đích thân Đồn trưởng Đồn Công an thành phố Long Giang ra lệnh, cho nên những viên thanh tra này rất tự tin.
Nghe thấy những viên thanh tra này nhắc đến tên Dương Thiệu Đình, Tư Đồ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó tại nhà máy bỏ hoang, sau khi Lâm Chấn Huy nhận được cuộc gọi từ Dương Thiếu Đình, bọn họ đã đoán được nhà họ Dương có tay trong trong đồn công an.
Nếu không, Dương Thiệu Đình không có khả năng biết rằng có một nhân vật lớn đang điều tra vụ bắt cóc Kiều Ngọc Ninh.
Lúc này chắc chắn Dương Thiệu Đình đã bị Lâm nguyên soái xử lý nên nhà họ Dương không hề cố kỵ lợi dụng mối quan hệ trong đồn công an để trắng trợn bắt giữ Kiều Ngọc Ninh và gia đình cô.
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Dương chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng, vị "nhân vật lớn" kia rốt cuộc có năng lực lớn đến mức nào, thậm chí bọn họ không thể tưởng tượng rằng sẽ có một vị Chiến Vương canh gác bên ngoài phòng bệnh của Kiều Ngọc Ninh.
“Ai không muốn chết thì cút khỏi đây cho tôi.”
Giọng nói của Tư Đồ lạnh như lưỡi đao, hơn chục thanh tra bị sát khí từ trên người anh ta bộc phát ra đè nén, tất cả đều không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, bên bọn họ có mười mấy người, lại đều mang theo súng, không có lý do gì phải sợ đối phương.
"Hai tay ôm đầu, đứng dựa vào tường, nếu không chúng tôi sẽ bắn!"
Đội trưởng đội thanh tra lạnh lùng nói, những thanh tra khác cũng rút súng ra, đều nhắm vào Tư Đồ.
Tư Đồ cười lạnh, anh ta biết nếu không dạy cho những người này một bài học, những người này sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngay khi hai viên thanh tra đưa còng tay ra định còng anh ta, anh ta di chuyển như gió sau đó tung nắm đấm như sấm sét.
Bang bang bang bang bang!
Quyền cước được tung ra khắp nơi, mười mấy viên thanh tra toàn bộ đều ngã xuống đất.
Bọn họ nhận ra rằng mình đã gặp phải một nhân vật lợi hại, bèn vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, vừa chạy vừa lấy bộ đàm kêu gọi giúp đỡ.
Trong phòng bệnh.
Kiều Dĩ Chiêu không hài lòng vì Ngô Tú Liên đã đuổi anh chồng và chị dâu của bà ấy đi.
"Lần này ít nhiều cũng phải cảm ơn anh cả. Nếu không phải anh ấy lấy ra một triệu, không biết Ngọc Ninh sẽ ra sao. Sao em có thể làm như vậy với anh ấy?"
Ngô Tú Liên trợn mắt nhìn Kiều Dĩ Chiêu, hừ lạnh nói: “Một triệu nhiều lắm sao? Lúc trước nếu không phải Kiều Hữu Trung gây chuyện, sao chúng ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Công ty của nhà họ Kiều ban đầu cũng có cổ phần của ông, nhưng bây giờ thì sao? Toàn bộ đều do Kiều Hữu Trung chiếm đoạt. Tôi đã đủ lịch sự với ông ta rồi!"
Bà vợ phát uy, Kiều Dĩ Chiêu lập tức cúi đầu như mèo bệnh, ông ấy liếc mắt nhìn thấy Lâm Chấn Huy, sự uất ức trong lòng như tìm được nơi để phát tiết.
"Cậu còn quay lại đây làm cái gì? Mau cút khỏi đây, chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa." Kiều Dĩ Chiêu hét vào mặt Lâm Chấn Huy.
Lâm Chấn Huy không để ý tới ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bố vợ hắn, không thể tranh cãi với ông ấy được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Kiều Ngọc Ninh, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Em cảm thấy khá hơn chưa?"
Kiều Ngọc Ninh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Năm năm không gặp, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô không biết Lâm Chấn Huy có thích cô hay không, dù sao vụ việc vào năm năm trước xảy ra là dưới tình huống Lâm Chấn Huy mất lý trí.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!