Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh

Chương 127 Tiểu thư, cô gia... cô gia xảy ra chuyện rồi!

 

             Tại Cố gia, một sân trong góc sâu.  

                

             Cố Ưu Mặc đương nhiên cũng đã nhận được quân báo.  

                

             Tay trái ông ấy nắm chặt tờ quân báo, tay phải thì siết chặt lấy tay vịn xe lăn, toàn thân run rẩy không ngừng tựa hồ có chút xúc động, trên mặt không chút nào che giấu được vui sướng cùng kích động.   

                

             Không biết qua bao lâu, lồng ngực phập phồng của Cố Ưu Mặc mới bình tĩnh lại, niềm vui sướng như sắp bay lên chín tầng mây kia cũng dần lặng xuống.  

                

             “Hay lắm, nhóc con hay lắm!”, Cố Ưu Mặc phóng mắt nhìn hướng Nhạn Hành quan, ngẩng đầu cười to: “Hay cho một Cố Thiên Mệnh của Cố gia, ha ha ha…”  

                

             Đã bao năm Cố Ưu Mặc không thoải mái cười lớn vui vẻ như vậy.  

                

             Khi Cố Ưu Mặc ngẩng đầu cười to, không chỉ nỗi sầu muộn trong lòng bị quét sạch, mà còn mừng vui thanh thản vì Cố gia có người kế tục, sao ông ấy có thể không mừng rỡ.  

                

             “Cố gia ta, có người kế nghiệp rồi!”, Cố Ưu Mặc hung hăng vỗ xuống đôi chân từ lâu đã không còn cảm giác của mình, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài trên gò má.  

                

             Kể từ khi đôi chân bị tàn phế vào năm năm trước, ông ấy vẫn luôn chìm đắm trong vực thẳm tuyệt vọng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được ngày Cố Thiên Mệnh có thể bước tiếp con đường nghiệp võ của Cố gia, không kìm được nước mắt là chuyện dễ hiểu.  

                

             “Thằng nhóc thối này kêu ta mỗi ngày dùng huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân, chẳng lẽ…”, Cố Ưu Mặc sực nhớ tới lời căn dặn lúc trước của Cố Thiên Mệnh, cả cơ thể liền run lên, cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, trong lòng nổi lên một tia khao khát.  

                

             “Thằng nhóc thối, có thể tu luyện rồi, vậy mà ngay cả Nhị thúc và ông nội cũng dám lừa. Đợi ngươi trở về, xem ta có đánh chết ngươi không, thứ khốn nạn này”.  

                

             Miệng nói là vậy nhưng trong đôi mắt Cố Ưu Mặc không chỉ không có nửa phần trách cứ và phẫn nộ, ngược lại còn tràn đầy cưng chiều cùng an ủi.  

                

             Cho đến nay, một trận tại Nhạn Hành quan của Cố Thiên Mệnh đã vang danh thiên hạ! Làm rung chuyển trên dưới Thiên Phong Quốc!  

             Cố gia, Tây Sương Viện.  

                

             Lý Sương Nhi như thường lệ ở trong sân vẽ tranh viết chữ, một thân váy dài đẹp đẽ khoác lên người nàng vẫn thướt tha động lòng người đến vậy.  

                

             Kể từ khi Cố Thiên Mệnh rời đi hơn nửa tháng trước, nàng rất ít khi bước ra khỏi Tây sương viện, cũng không dò hỏi hắn đã đi đâu, càng không có ý định rời khỏi Cố gia.  

                

             Đối với nàng mà nói, bất luận là ở Lý gia hay Cố gia cũng đều như nhau. Dù sao thì cuộc sống của nàng rất đơn điệu, ngoại trừ tu hành chính là làm bạn với giấy mực.  

                

             Hôm nay khi ngắm nhìn vườn hoa sắc hương thơm ngát trong sân sâu, trong đầu nàng thỉnh thoảng lại hiện lên cảnh tượng đi dạo cùng Cố Thiên Mệnh, không khỏi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn về phương xa.  

                

             “Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”  

                

             Bỗng nhiên một nha hoàn xinh đẹp từ ngoài sân lo lắng không yên xông thẳng vào, nàng ta là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, được Lý Sương Nhi đưa tới cùng từ Lý gia, trên là Tiểu Tử.  

                

             Lý Sương Nhi nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thẳng vào thân thể mềm mại đang lao tới trước mặt mình của Tiểu Tử, ánh mắt như muốn biểu đạt đã xảy ra chuyện gì.  

                

             Là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, Tiểu Tử vô cùng quen thuộc với từng cử chỉ ánh mắt của nàng, nàng ta biết Lý Sương Nhi đang hỏi mình điều gì.  

                

             Tiểu Tử chẳng kịp thở vội vã thưa: “Tiểu thư, cô gia… cô gia xảy ra chuyện rồi”.  

                

             Cái gì? Xảy ra chuyện rồi!  

                

             Không biết vì sao, trong lòng Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên, đầu mắt đuôi mày cũng dâng lên một tia lo âu cùng nóng ruột.  

                

             Thấy sắc mặt Lý Sương Nhi thoắt cái thay đổi, Tiểu Tử lập tức xua tay, vừa kích động không thôi vừa không dám tin nói: “Tiểu thư, không phải như người đang nghĩ đâu. Mà là… mà là cô gia hiện tại đang ở Nhạn Hành quan biên giới phía bắc”.  

                

             Nhạn Hành quan? Đó không phải là biên cương sao? Hắn tới đó làm gì?  

                

             Nghe giọng điệu của Tiểu Tử thì có lẽ Cố Thiên Mệnh không gặp phải nguy hiểm gì, trái tim bó chặt của Lý Sương Nhi bất giác được buông lỏng, nhưng đôi mày thanh tú vẫn không giãn ra.  

                

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận