Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh

Chương 167 Xin lỗi

Bề ngoài Cố Ưu Mặc bình tĩnh như nước, nhưng kỳ thực nội tâm đã rối như tơ vò. 

Năm năm qua, ông ấy sống mơ mơ màng màng trong thâm viện, cô độc mà khốn khổ nhớ lại chuyện quá khứ, mỗi lúc như vậy sẽ tự mình rót vài ly rượu đục, mượn men say để làm tê liệt bản thân. 

Trong năm năm qua, không biết ông ấy đã choàng tỉnh giữa đêm bao nhiêu lần, sau đó cũng không còn cách nào vào giấc nữa. 

Khi ông ấy suy sụp ngồi trên xe lăn, khung cảnh bi thảm của núi thây biển máu thường xuyên hiện ra trước mắt, cũng nhìn thấy được một bóng người xinh đẹp đứng ở đằng xa. 

Lúc đầu, ông ấy từng nói đợi khi trở về sẽ hướng quân thượng cầu hôn. 

Tuy nhiên ông ấy đã thất hứa. Sau đó là những tháng ngày suy sụp, tự nhốt mình một góc sâu trong Cố phủ, từ đó cũng không bước chân ra ngoài nữa. 

Khi ông ấy trốn tránh hiện thực, không muốn chấp nhận sự thật rằng đôi chân đã tàn phế, thì cũng là đang né tránh giai nhân- người cả đời này ông cũng chẳng thể quên, cũng không biết phải đối mặt như thế nào. 

Nếu không phải tiệc đính hôn hệ trọng của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, có lẽ Cố Ưu Mặc vẫn sẽ trốn trong chiếc vỏ bọc, một mình buồn bực ngồi trên xe lăn. 

Vào ngày hai nhà Cố- Lý tổ chức tiệc đính hôn, Vĩnh An công chúa cuối cùng vẫn xuất hiện trước mắt Cố Ưu Mặc, nàng ấy vẫn lộng lẫy cao quý bức người như vậy. 

Nhưng Cố Ưu Mặc lại không phải là Huyết Hùng tướng quân lừng lẫy thiên hạ của năm đó nữa, chỉ là một người bị bại liệt hai chân phải ngồi trên xe lăn, khí thế bá đạo dũng mãnh khi xưa cũng lui vào dĩ vãng. 

Vì vậy, câu trả lời của Cố Ưu Mặc dành cho nàng ấy vẫn giống như năm năm trước, vẫn ‘tuyệt tình’ đến vậy. 

Công chúa, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa. 

Không ai biết khi Cố Ưu Mặc thốt ra câu nói đó đã phải dùng hết bao nhiêu sức lực. 

Cũng không ai biết dưới vẻ mặt vô cảm của ông ấy ẩn giấu nỗi thống khổ và thê lương lớn nhường nào. 

Bây giờ, Cố Ưu Mặc khôi phục rồi, đôi chân cũng được chữa lành. Nhưng cuộc đời vô thường, chẳng bao giờ hoàn hảo. Vĩnh An công chúa, người một lòng son sắt chờ đợi ông đã biến mất khỏi Thiên Phong quốc và đến Nam Uyên quốc. 

Cố Ưu Mặc tòng quân từ nhỏ, chinh chiến sa trường trấn giữ biên cương quanh năm. Ông ấy gần như đã vì Thiên Phong quốc và tướng uy Cố gia mà dâng hiến tất cả, giờ đây, ông ấy muốn sống một lần vì chính mình, cho dù phải giống như thiêu thân lao vào biển lửa cũng không mảy may chần chừ. 

Cố Ưu Mặc đứng trước mặt nàng ấy- người trái tim bản thân mãi vấn vương nói một tiếng: xin lỗi! 

Thời gian thấm thoát thoi đưa lướt qua Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc. 

Năm ngày sau, bóng dáng hai người họ cuối cùng cũng xuất hiện tại hoàng thành của Nam Uyên quốc. 

Vừa bước qua cổng thành, hai người họ đều lặng lẽ đánh giá bốn bề, quan sát hoàn cảnh và người đến kẻ đi xung quanh.  

“Nhị thúc, chúng ta tìm một chỗ dừng chân trước, sau đó lại hỏi thăm tin tức sau”, Cố Thiên Mệnh ngoảnh đầu nhẹ giọng nói với Cố Ưu Mặc đang mang vẻ mặt ngưng trọng bên cạnh. 

"Ừm”, Cố Ưu Mặc dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, chỉ tiếc chữ như vàng mà gật đầu đáp một tiếng. 

Không lâu sau hai người họ đã tùy ý tìm được một quán rượu kiêm khách điểm không lớn không nhỏ. 

Hai người ngồi ở đại sảnh của quán rượu, gọi hai bình rượu ngon cùng vài món ăn. 

“Tiểu nhị, lại đây”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn gã sai vặt đứng ở một bên, gọi. 

Gã sai vặt nghe được lập tức đi tới, miệng cười ngoác tới mang tai hỏi: “Vị công tử này, ngài cần gì ạ?” 

“Tiểu nhị, ta từ nơi khuất nẻo tới đây, không biết hôn lễ mà mọi người đang nhắc đến là gì, có thể nói cho ta biết chút ít được không?”, vừa nói hắn vừa đánh mắt nhìn sang những vị khách đang thảo luận sôi nổi kia, sau đó rút ra vài lượng bạc. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận