Chương 330 Biến cố bất ngờ
“Cốc đại phu, ông nói Sương Nhi không bị gì cả sao?”, Lý Thiên Nguyên cau chặt mày thành hình chữ xuyên, liếc mắt nhìn Lý Sương Nhi sắc mặt tái nhợt, cực kỳ lo lắng trầm ngâm nói.
“Dựa theo mạch tượng của Lý tiểu thư mà nói, quả thật không có gì đáng ngại. Thế nhưng, sắc mặt lại cực kỳ kém, có chút kỳ lạ”, Cốc đại phu hướng về phía Lý Thiên Nguyên hành lễ cúi đầu, ôm quyền nói.
“Cái này...”, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Giờ khắc này, bất kể là quân thượng Mạc Tu Ương hay là sứ giả của các nước, đều ngậm chặt miệng, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cố Thiên Mệnh đứng bên cạnh Lý Sương Nhi, mặt mày khẽ trầm tư suy ngẫm chuyện gì đó.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh xoay người cúi đầu nhìn Lý Sương Nhi, nghiêm túc nói: “Sương Nhi, đừng phản kháng”.
Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh liếc nhau, chậm rãi gật đầu, tùy ý cho việc Cố Thiên Mệnh muốn làm. Cố Thiên Mệnh chỉ ngón trỏ tay phải lên mi tâm Lý Sương Nhi, dò xét từng chút trong linh hồn của nàng.
Lý Sương Nhi có thể cảm giác được mình đang bị Cố Thiên Mệnh khẽ vuốt ve, cắn môi son hơi trắng bệch. Hiện tại hai người bọn họ đã là phu thê, cho dù linh hồn lộ ra cũng không có gì to tát.
“Nửa năm trước...”, trong đầu Cố Thiên Mệnh không khỏi hiện lên cảnh lúc trước mình xuất chinh bắc phạt, hắn từng muốn trị liệu cho Lý Sương Nhi bệnh không thể nói được của nàng. Nhưng từ lúc bắt đầu, Cố Thiên Mệnh liền phát hiện Lý Sương Nhi không phải là kinh mạch có vấn đề, mà vấn đề ở sâu trong linh hồn.
Từng sợi linh hồn lực của Cố Thiên Mệnh xuyên thấu qua mi tâm của Lý Sương Nhi, chậm rãi chui vào sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi, muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Rầm!
Bỗng nhiên, đôi mắt Cố Thiên Mệnh vốn khép lại bỗng đột nhiên mở ra, sâu trong đáy mắt tràn ngập kinh hãi, lập tức thu hồi ngón trỏ điểm ở mi tâm của Lý Sương Nhi lại.
“Thiên Mệnh, có chuyện gì? Sao mắc mặt cháu lại kém như vậy, là tìm được nguyên nhân gây bệnh của Sương Nhi rồi sao?”, Cố Ưu Mặc nhịn không được mở miệng hỏi, mắt hổ nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn, ánh mắt ngưng tụ trên thân ảnh mang trường bào đỏ thẫm của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh không trả lời, mà siết chặt nắm đấm, sâu trong đáy mắt hiện lên một đạo phong mang bất động thanh sắc. Hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc của Lý Sương Nhi, thấp giọng nói: “Sương Nhi, nàng sẽ không sao, yên tâm”.
Mọi người đối với lời nói bất ngờ này của Cố Thiên Mệnh, có chút khó hiểu, cảm giác hơi kỳ quái.
Lý Sương Nhi nghe vậy, cũng là nghi hoặc không hiểu, chỉ có thể vô lực gật đầu, không biết làm sao.
“Thiên Mệnh, rốt cuộc là có chuyện gì?”, ông cụ Cố híp đôi mắt đục ngầu, trầm giọng hỏi.
Cố Thiên Mệnh khép mắt, khí tức trầm thấp đến cực điểm, trên khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc, vô hỉ vô ưu.
Ngay lúc này, không đợi Cố Thiên Mệnh trả lời, Lý Sương Nhi đang ngồi yên lặng bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm, toàn thân vô lực ngã xuống. Cố Thiên Mệnh vội vàng cúi đầu nâng thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi lên, không để nàng chạm đất.
“Sương Nhi”.
Thấy vậy, mọi người đều bật dậy, hét lên lo lắng.
Lý Sương Nhi hoàn toàn mất đi ý thức, khuôn mặt thanh tú cùng gò má ửng hồng nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Cố Thiên Mệnh, hô hấp nhẹ nhàng như tiến vào giấc ngủ say.
Cố Thiên Mệnh trầm mặc không nói, cứ như vậy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi ôm lấy Lý Sương Nhi, từng bước hướng về phía hậu viện Cố gia mà đi.
Một thân trường bào đỏ thẫm, một bóng dáng xinh đẹp trong chiếc váy màu đỏ như máu, chậm rãi dần biến mất trong đại sảnh Cố gia.
Không ai ngăn cản Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi tiến lên, bởi vì bọn họ đều đang lâm vào bầu không khí cực kỳ áp lực, im lặng không lên tiếng.
Ai cũng không ngờ, sự tình lại biến hóa như vậy, chuyện đại hôn vốn dĩ vui vẻ, lại thành ra như này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!