Phong Ngạn Thu vẫn còn trẻ tuổi, không che giấu được ưu tư của bản thân hắn, cất giọng cứng rắn nói: “Tần Thiên, mấy người Viên trưởng lão đâu? Sao không trở lại cùng ngươi vậy?”
Lời này cũng là lời mà tộc trưởng Phong muốn hỏi.
“Bọn họ bị yêu thú trên núi cắn chết rồi.” Tần Thiên nhàn nhạt đáp lại.
Nhưng cha con nhà họ Phong căn bản cũng chẳng tin, ba người Viên Tân Đức đều đã đạt tới cảnh giới của võ sư cao thủ, làm sao có thể dễ dàng bị yêu thú cắn chết chứ?
Coi như gặp yêu thú đi nữa, bọn họ cũng không có khả năng không trốn thoát được.
“Vậy sao ngươi lại bình an vô sự ở đây được vậy?” Phong Ngạn Thu hỏi lần nữa.
Nghe vậy, Tần Thiên cau mày lại, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy giờ phút này ta nên ở đâu nào? Có phải là ta nên bị Diệu Hư công tử giết chết thì ngươi mới cảm thấy hợp lý phải không?”
tộc trưởng Phong đi tới, cười nói: “Tần thiếu hiệp, ngươi hiểu lầm rồi, khuyển tử không phải có ý đó đâu. Bất kể như thế nào thì ngươi có thể đưa được những cô gái này về thì chính là công thần của Phong Lôi trấn chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, cha mẹ của những thiếu nữ kia cũng cảm thấy cảm kích vạn phần với Tần Thiên.
“Chỉ là, ta có hơi hiếu kỳ, sao ngươi không bắt Diệu Hư công tử kia trở lại? Nếu như sau này hắn lại gieo họa cho người khác thì làm thế nào?” Tộc trưởng Phong híp mắt nói.
Tần Thiên cười nhạt, nói: “Chuyện này không cần tộc trưởng Phong lo lắng. Diệu Hư công tử đã bị ta chém chết, sau này cũng không gây nguy hiểm được cho Phong Lôi trấn đâu.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt cha con nhà họ Phong đều bỗng chốc biến đổi.
Diệu Hư công tử là được Phong gia bỏ ra giá trị lớn để mời tới Phong Lôi trấn, bây giờ lại bị Tần Thiên chém chết.
Qua chuyện này có thể nói rằng thực lực của Tần Thiên đã vượt qua Diệu Hư công tử.
Mà mọi người của Lôi gia nghe được tin này đều cảm thấy vô cùng cao hứng.
Khoảng thời gian vừa qua, Diệu Hư công tử đã mang tới cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt cho họ.
Lôi gia cai quản Phong Lôi trấn, cảm thấy đấy là việc rất khó để giải quyết. Bây giờ phiền toái này đã được Tần Thiên giải quyết triệt để, mọi người dĩ nhiên là cảm thấy trút được gánh nặng.
“Tần thiếu hiệp thực sự quá lợi hại rồi. Tên ác ma Diệu Hư công tử đó, người người đều muốn giết. Tần thiếu hiệp đã làm một chuyện tốt khiến lòng người được hả hê rồi.”
“Tần thiếu hiệp còn trẻ tuổi nhưng thực lực đã mạnh mẽ tới vậy, thực sự là một anh hùng thiếu niên xuất chúng!”
Mọi người tán dương hắn.
“Đúng vậy Tần thiếu hiệp, ngươi giúp chúng ta một chuyện phiền phức như vậy, thân là Lôi gia cũng nên thể hiện một chút thành ý của chủ nhà.”
“Ta nghe Dương Hổ nói, ngươi vì tìm Nguyệt Âm Tuyết Liên mà tới đây. Ba ngày sau là đêm trăng tròn, cũng là lúc Tuyết Liên nở rộ. Đến lúc đó ta sẽ tự mình dẫn ngươi đi hái Tuyết Liên.” Tộc trưởng Lôi vỗ ngực nói.
Lời nói này có thể gọi là cho Tần Thiên mặt mũi.
Tần Thiên gật đầu nhẹ, cũng không cự tuyệt.
Tìm được Nguyệt Âm Tuyết Liên quả thực là mục đích chính mà hắn tới nơi này.
Sau đó, mọi người vây quanh Tần Thiên cùng đi tới phủ đệ của Lôi gia.
Lôi gia đã bày tiệc rượu và chiêu đãi Tần Thiên như một khách mời danh dự. Các nhân vật mặt mũi của Phong Lôi trấn đều bày tỏ sự cảm kích với Tần Thiên.
Một bên khác, cha con nhà họ Phong trở về đã nổi trận lôi đình.
“Chúng ta đã bỏ ra số tiền lớn như vậy mới mời được tên Diệu Hư công tử kia tới, không ngờ rằng lại là một tên phế vật như vậy.” Tộc trưởng Phong tức giận nói.
“Cha, con hoài nghi là ba người của Thiên Vân tông cũng không phải bị yêu thú cắn chết mà là bị Tần Thiên ra tay giết hại.” Phong Ngạn Thu nói.
tộc trưởng Phong gật đầu nhẹ rồi nói: “Rất có khả năng này. Nói không chừng, Tần Thiên đã sớm phát hiện ra được ý đồ của bọn họ rồi sau đó phản kích từng người một. Bằng không, cả ba bọn họ, cộng thêm một Diệu Hư công tử, bốn nguời liên thủ thì tuyệt đối có thể giết chết Tần Thiên.”
“Vậy kế tiếp thì chúng ta nên làm gì đây?” Phong Ngạn Thu hỏi.
“Trước tiên thì con hãy phái người tới núi Hạc Minh xác nhận xem có phải ba người Thiên Vân tông và cả Diệu Hư công tử bị Tần Thiên giết chết không.” tộc trưởng Phong nói.
“Nếu như là thật, dù bằng cách gì cũng phải trừ khử được tên Tần Thiên đó.”
Phong Ngạc hơi Thu trầm ngâm rồi nói: “Hắn còn có ba ngày nữa rồi sẽ rời khỏi Phong Lôi trấn, chúng ta có thể chờ sau khi hắn đi, rồi sắp xếp một tên vô cùng hung ác để tiếp tục tạo ra nỗi sợ hãi.”
“Làm như vậy cũng không được. Tên Tần Thiên đó nếu đã có thể tới Phong Lôi tấn một lần thì cũng có thể tới lần hai, thứ ba. Cho nên nếu chúng ta muốn thuận lợi cai quản Phong Lôi trấn thì nhất định phải trừ khử được Tần Thiên.” Ánh mắt tộc trưởng Phong lạnh lùng, nói.