Xích sắt trên người nó cũng phát ra tiếng lục lạp, phía trên có rất nhiều vết răng, chắc hắn là do nó cắn.
Thấy vậy, Tần Thiên dùng Thiên Phong kiếm chặt đứt xích sắt trên người no, khôi phục sự tự do cho nó.
"Nói không chừng, xích sắt này là do Mục gia trói nó." Tần Thiên nói thầm trong lòng.
Hắn suy đoán, rất có thể là hổ con cắn đứt xích sắt. Nhân lúc người ta lơ là cảnh giác, trốn ra khỏi Mục phủ, cuối cùng chạy trốn tới núi Hạc Minh.
Nếu không phải Tần Thiên tới hái thuốc, e rằng rất khó gặp nó.
Phía dưới lớp lông của hổ con có rất nhiều vết thương. Tần Thiên lấy thước nước dùng để trị thương ra bôi lên vết thương của nó.
“Ăn thịt những yêu thú kia đi. Vết thương của mày sẽ khôi phục nhanh hơn.” Tần Thiên nói.
Hổ con giống như là có linh tính, nhìn thi thể những yêu thú kia rồi chợt lắc đầu.
“Tiểu tử này, dám chê những yêu thú đó cấp thấp hả, đúng là khó hầu hạ.” Tần Thiên dở khóc dở cười nói.
Nhưng mà Tần Thiên cũng biết, thông thường mà nói. Những loại yêu thú có huyết mạch càng cao thì càng có yêu cầu cao với thức ăn của mình.
Sau đó, hắn lấy những linh dược bổ vừa mới hái từ trong nhẫn ra.
Lần này, hổ con nhìn đầy thích thú, nắm những linh dược bổ dưỡng kia lên rồi bỏ vào miệng.
Không bao lâu, những linh dược mà Tần Thiên hái được, toàn bộ đều bị hổ con ăn sạch, không còn một xíu nào.
“Mày giỏi lắm, khẩu vị cũng tốt quá ha. Không hổ danh là hậu duệ huyết mạch của hổ Thái cổ thiên ma.” Tần Thiên cảm khái nói.
Những linh được bổ dưỡng này chứa khá nhiều năng lượng. Nếu hổ con tiếp tục ăn như vậy thì tốc độ tăng thực lực của nó cũng tăng lên rất nhanh.
Lúc nó mới sinh, đạt cảnh giới ngũ trọng.
Bây giờ, mới có mấy tháng mà đã đạt đến cảnh giới cửu trọng.
Tốc độ tăng nhanh như vậy, ngay cả Tần Thiên cũng cảm thấy giật mình.
“Trên núi Hạc Minh này linh dược phong phú. Nói không chừng đã bị nó ăn không ít. Nếu không thì nó sẽ không lớn nhanh vậy, tăng vọt lên cửu trọng.” Tần Thiên nói thầm.
Tần Thiên đoán, có thể những yêu thú kia vây nó cũng là bởi vì nó hết quá nhiều linh dược nên mới thu hút nhiều yêu thú.
"Có thể ăn cũng là một loại thiên phú. Có yêu thú nếu chỉ ăn nhiều linh được như vậy, chắc cũng bị no chết.” Tần Thiên nói.
Sau khi ăn những linh dược kia, tinh thần của hổ con phấn chấn lên. Thậm chí, những vết thương trên người nó cũng nhanh chóng khép lại.
“Nếu như mày có thể ăn như vậy thì gọi mày là thùng cơm là hợp lý.” Tần Thiên nhìn chằm chằm vào bụng hổ con, cười nói.
Nhưng mà dường như hổ con không hề hài lòng với cái tên này, nó lắc đầu như trống lắc vậy.
“Ừm, không thích thùng cơm sao? Vốn dĩ mày là hậu duệ huyết mạch của hổ Thái cổ thiên ma, thuộc tộc hổ mắt xanh. Như vậy thì gọi mày là Tiểu Bích đi.” Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói.
Có điều, hổ con vẫn lắc đầu như cũ, bày tỏ không hài lòng.
"Tiểu tử, thật khó phục vụ. Vậy, gọi mày là Tiểu Kim đi." Tần Thiên nói.
Lần này, dường như nó cảm thấy hài lòng, gật đầu liên tục.
Thấy nó gật đầu, Tần Thiên cũng cười lên, nói: "Tiểu Kim, mày ở đây chờ tao một lát.”
Sau đó, Tần Thiên đi tới trước thi thể những yêu thú kia, nhả huyết mạch pháp tướng, nuốt hết toàn bộ huyết khí của đám yêu thú kia.
Lần này, cảnh giới của Tần Thiên cũng không có tăng quá nhiều.
Những yêu thú kia phần lớn đều là yêu thú cấp một, huyết khí mỏng manh.
Nhưng mà dù có là chân muỗi đi nữa thì nó cũng là thịt, không thể lãng phí.
Làm xong xuôi mọi thứ, Tần Thiên mới định đưa Tiểu Kim trở lại võ phủ Thương Viêm.
Lúc này, Tiểu kim nhặt chiếc xích sắt dưới đất lên. Tần Thiên thấy con ngươi nó lay động, dường như có một chút ủy khuất.
Sợi xích kia đã chói nó nhiều ngày, để lại cho nó một bóng ma tâm lý lớn.
"Yên tâm đi, tao nhất định sẽ báo thù cho mày! Là ai nhốt mày, tao nhất định sẽ tự tay giết hắn!" Trong ánh mắt Tần Thiên thoáng qua một tia lạnh lùng.
Trong lòng hắn đã định, đến khi đạt đến cảnh giới võ linh sẽ tự mình tìm Mục gia tính sổ.
Huynh muội hai người Mục Nhã, Mục Chấn Thiên, còn cả tên Mục Thanh Dương kia nữa, nhất định Tần Thiên sẽ tự tay lấy mạng.