"Chính vì vậy, loại thủ pháp châm cứu này, các ngươi nhìn không ra cũng là lẽ thường tình.” Tần Thiên nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe xong những lời này, đám người Vương thái y như rơi vào trong sương mù mờ mịt. Dường như nghe hiểu, lại như không hiểu.
Ngay cả Triệu Thiên Phong và Mộ Dung Đức cũng cảm thấy vô cùng thần kì.
“Người này có thể nói phóng đại vậy. Cái gì mà tinh thần tạo hoá châm chứ, cái gì mà thánh y thượng cổ. Chắc là do hắn tạo ra.” Trong lòng Mộ Dung Yên Nhiên thầm nghĩ.
Nhưng là cô ta vẫn vui vì dù sao Tần Thiên cũng chữa khỏi cho Mộ Dung Đức. Harry Potter fanfic
“Cho dù ngươi nói ba hoa chích choè gì thì lão phu cũng sẽ không tin. Nếu như thủ pháp châm cứu này đã thất truyền, ngươi học được kiểu gì?” Vương thái y hừ lạnh nói.
“Dĩ nhiên là ta đã học được nó trước khi nó kịp thất truyền.” Nếu như ngươi không tin, ta có thể thử nghiệm trên người ngươi một chút, khơi gợi cảm giác dục vọng.” Tần Thiên nhàn nhạt nói.
Vương thái y lo lắng Tần Thiên sẽ hạ độc thủ, ông ta nói với một lão già bên cạnh: "Đã như vậy thì Chương thái y, ngươi tới thử một chút xem. Xem xem điều mà tiểu tử này nói là thật hay giả?"
Nghe vậy, lão giả được gọi là Chương thái y có chút không tình nguyện.
Nhưng mà, Vương thái y là thủ lãnh thái y, toàn bộ thái y viện trong hoàng cung, tất cả đều thuộc sự cai quản của ông ta. Chương thái y không dám không nghe theo.
"Được rồi." Chương thái y nhắm mắt lại.
Tần Thiên ghim lên người Chương thái y bảy châm. Ngay lập tức, ánh mắt Chương tahsi y nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ say mê, giống như bảng vàng nêu danh, động phòng hoa chúc vậy.
Trong miệng hắn ngân nga câu hát, vẻ mặt vô cùng vui thích.
“Hắn sao vậy?” Vương thái y thấy vậy, vô cùng kinh ngạc nói.
Lúc này, một lão giả khác nói: "Đây là điệu hát của quê hương Chương thái y, chỉ khi có chuyện vui mới có thể hát.”
Lúc này, mọi người đều hiểu ra, lúc này Chương thái y đang lạc trong trốn “Khơi gợi dục tiên.”
Sở dĩ hắn như vậy, tất cả đều là công lao của Tần Thiên.
“Bốp.” Vương thái y tất một cái, đánh lên mặt Chương thái y, khiến hắn tỉnh táo lại.
Ông ta ra tay rất mạng, trên mặt Chương thái y hằn một dấu bàn tay.
Nhưng mà, mặc dù như vậy, Chương thái y vẫn ở tự mình chìm đắm trong cơn mê như cũ, hoàn toàn không hề để ý tới chuyện bên ngoài.
Vương thái y vừa định tát thêm cái nữa thì Tần Thiên mở miệng nói: “Đừng uổng phí sức lực, chỉ cân châm bạc của ta chưa rút ra thì hắn không thể tỉnh lại được. Trừ phi, ngươi đánh chết hắn, may ra có thể dừng lại.”
Nghe xong những lời này, sau lưng Vương thái y toát ra mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên ông ta thấy có người có châm pháp vận dụng được đến cảnh giới kinh khủng như vậy
Trên thực tế, với Tần Thiên, đây chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi. Lúc bình thường giao thủ với người khác, căn bản hắn không có cơ hội sử dụng tinh thần tạo hoá châm.
Muốn thi triển loại châm pháp này, điều kiện tiên quyết là người khác phải bất động, mới có cơ hội.
Nhưng mà, trong lúc chiến đấu chém giết lẫn nhau, làm gì có ai đứng yên bất động cho mình châm cứu đâu.
Thấy đủ rồi, Tần Thiên mới rút bảy ngân châm trên người Chương thái y xuống.
Châm bạc vừa rút ra, Chương thái y mới tỉnh mộng, ánh mắt mờ mịt, đồng thời, hắn cảm giác được gò má đau rát.
“Vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Chương thái y hỏi những người bên cạnh.
“Thủ pháp ra tay của người này quá mức kinh khủng, cả ngươi và ta đều không theo kịp.” Người bên cạnh hắn trả lời.
Lúc này, đám người Vương thái y đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, hắn chắp tay nói với Tần Thiên: “Lão phu đã sống mấy chục năm, cho tới bây giờ mới hiểu được cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Thụ giáo.”
"Có Tần Thiên tiểu hữu ra tay, Mộ Dung gia chủ nhất định sẽ khỏi bệnh. Lão phu cáo từ!"
Nói xong, đám người Vương thái y trực tiếp rời khỏi Mộ Dung phủ.
Bọn họ cũng không dám mặt dày ở lại.
Sau khi đám người Vương thái y đám rời đi, Mộ Dung Đức nói với Tần Thiên: "Đa tạ tiểu hữu, diệt trừ tận gốc căn bệnh mấy chục năm qua của tôi."
Trên mặt Mộ Dung Yên Nhiên cũng nặn ra một nụ cười.
Cô lại nhìn Tần Thiên, cảm thấy trên người Tần Thiên dường như có một lớp khăn phủ kín khuôn mặt khiến cho cô không thể nhìn rõ.
"Mộ Dung gia chủ, ngài không nên vui mừng quá sớm. Ta mới chỉ đưa máu độc trong người ngài ra thôi, kéo dài vài năm tuổi thọ cho ngài. Nhưng còn căn nguyên hoả độc vẫn nằm trong người ngài như cũ.” Tần Thiên nói.