"Hì hì, muội biết mà, Tề sư huynh đối xử với muội tốt nhất." Trên mặt Hồ Hương Lăng nở một nụ cười quyến rũ, lay động lòng người khiến cho Tề Lâm vô cùng kích động.
Chỉ thấy Tề Lâm lại gần, trực tiếp nhào tới chỗ Tiểu Kim.
Tiểu Kim ở võ phủ nhiều ngày như vậy rồi nên không hề có tâm lý phòng bị với các võ tu. Tề Lâm dễ dàng bắt được nó.
"Tề sư huynh thật là lợi hại!" Hồ Hương Lăng lập tức vỗ tay khen, cái này khiến cho Tề Lâm cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhưng mà, cảnh giới của Tiểu Kim đã là cửu trọng cấp một. Nếu dựa vào thực lực chân chính để so sánh thì có thể so bằng với võ sư nhất trọng.
Sau khi bị tóm, Tiểu Kim kinh hoảng hết hồn, gắng sức thoát khỏi tay Tề Lâm, còn thuận tiện dùng móng vuốt lưu lại ba dấu móng tay đầy máu trên mặt Tề Lâm.
Lần này, Tề Lâm cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhất là trước mặt của nữ nhân là mình thích.
Trên mặt hắn truyền đến cơn đau, hắn giận dữ hét lên: “Tiểu súc sinh, không phải là ta không thể giết chết mày.”
Động tĩnh ở bên này thu hút không ít đệ tử tới xem.
"Tề sư huynh, cố gắng lên, huynh nhất định có thể bắt được nó!" Hồ Hương Lăng còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Xung quanh có nhiều người đang hóng chuyện, còn có cả nữ nhân mình thích đang cổ vũ, đương nhiên là Tề Lâm kích động mười phần.
Tu vi của hắn đã đạt tới võ sư tứ trọng viên mãn, tốc độ cực nhanh. Nhiều lần, Tiểu Kim đều thoát nạn, thiếu chút nữa bị hắn bắt được.
"Tiểu súc sinh, mày đừng chạy linh tinh nữa, ta không đánh gánh chân mày không được.” Tề Lâm lớn tiếng mắng.
Lúc này, Tiểu Kim bỗng nhiên nhảy lên ngực một thiếu niên giống như là bị kinh ngạc.
Thấy Tiểu Kim dừng lại, Tề Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mà ngay cả con thú này hắn cũng không bắt được, thì rất mất thể diện trước mặt Hồ Hương Lăng.
“Này, tiểu tử kia, mau đưa tiểu súc sinh đó trả lại cho ta. Nó là do ta tìm ra trước.” Hai tay Tề Lâm chống nạnh, hét lớn với thiếu niên kia.
Tên thiếu niên kia lạnh lùng nhìn Tề Lâm hỏi ngược lại: “Vừa rồi, ta nghe ngươi nói muốn đánh gãy chân nó sao. Tới đi, để ta xem xem ngươi đánh gãy chân nó như thế nào.”
Gã thiếu niên này chính là Tần Thiên vừa trở về võ phủ, đúng lúc gặp Tiểu Kim đang bị người ta truy đuổi.
"Bớt nói nhảm đi, mai trả lại tiểu súc sinh này cho ta. Ngươi không thấy mặt ta bị nó cào sao?” Tề Lâm trợn mắt nhìn Tần Thiên, có chút hung ác nói.
Tần Thiên sờ lông trên người Tiểu Kim, an ủi: "Tiểu Kim, làm tốt lắm! Chỉ có duy nhất một tiếc nuôi là không phá nát miệng hắn thôi.”
Nhìn thấy mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng kịch liệt, Hồ Hương Lăng bước đến giữa, nói với Tần Thiên: “Ngươi có biết huynh ấy là Tề Lâm sư huynh của học viện Huyền Vũ không? Ngươi dám động vào huynh ấy, có phải là không muốn lăn lộn trong võ phủ nữa sao.”
Khí tức bên ngoài của Tần Thiên chỉ là võ sư nhị trọng, cho nên, Tề Lâm và Hồ Hương Lăng căn bản là không thèm coi hắn ra gì.
Tề Lâm cũng không muốn mất phong độ trước mặt Hồ Hương Lăng. Hắn hung ác thét lên với Tần Thiên: “Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, trả lại tiểu súc sinh đó cho ta. Nếu không thì, ta sẽ xử lý cả ngươi.”
Lúc này, Tần Thiên đi tới trước mặt Tề Lâm.
Hai người kia vui mừng, còn tưởng rằng Tần Thiên là sợ, chủ động trả lại Tiểu Kim.
Nhưng mà, một khắc sau, Tần Thiên giáng một cái tát lên mặt Tề Lâm. Ngay lập tức, mặt hắn sưng vù lên giống như một cái đầu heo vậy.
“Một câu tiểu súc sinh, hai câu tiểu súc sinh. Ta thấy ngươi mới đáng chết. Tiểu Kim mà cũng để ngươi tuỳ tiện tranh giành à?” Sau khi đánh xong, Tần Thiên nhàn nhạt nói.
Hôm nay, Tần Thiên muốn tạo uy trước mặt mọi người, để cho người biết, Tiểu Kim là của hắn, bất kỳ ai cũng đừng hòng tranh giành.
"Ngươi... Ngươi lại dám động thủ trước! Đồ khốn, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.” Sau khi bị ăn bạt tai, Tề Lâm nhất thời giận dữ. Hắn vung ra một quyền, đánh thẳng hướng mặt Tần Thiên.
Từ góc nhìn của Tề Lâm, tu vi của Tần Thiên mới ở mức võ sư nhị trọng mà dám ra tay trước. Đây chính là hành động tìm chỗ chết mà.
Lúc này, Hồ Hương Lăng cũng ở bên cạnh, thêm dầu vào lửa, muốn để Tề Lâm hung hăng dạy dỗ Tần Thiên một trận.
Sau đó, cướp lấy Tiểu Kim từ trong ngực Tần Thiên.