Triệu Thiên Phong lắc đầu một cái, nói: "Hẳn là sẽ không đâu."
"Lần trước, lúc hắn ở Mộ Dung phủ, chính miệng hắn đã nói. Năng lực thần hồn của hắn đã thăng cấp lên cấp hai.
“Với Tần Thiên làm người, hẳn sẽ không nói láo."
Nghe vậy, lúc này Trần Thiến mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Tần Thiên kết thúc thì đứng yên tại chỗ chờ.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều kết thúc, Khang Vực sẽ phái người đi kiểm tra thành tích của mỗi người, sau đó tiến hành công bố.
Thời gian đợi, Tần Thiên đang suy nghĩ chút nữa sẽ điều chế đan dược gì.
"Lấy tài nghệ bây giờ của ta muốn điều chế kiếm nguyên đan cũng không phải việc khó."
"Nếu trong này có thể tùy tiện dùng dược liệu. Vậy thì nhân cơ hội lần này thử một chút, điều chế kiếm nguyên đan phẩm chất cao xem sao." Trong lòng Tần Thiên yên lặng tính toán.
Kiếm nguyên đan trong võ phủ mặc dù phẩm chất không tệ nhưng giá cả lại cao. Bây giờ, Tần Thiên nghèo rách mồng tơi, căn bản không còn điểm cống hiến để đi đổi kiếm nguyên đan nữa.
Nhưng hắn muốn tu luyện quy nguyên kiếm pháp, nhất là chiêu thứ hai kiếm khí “lấy khí ngự kiếm” thì cần luyện ra kiếm khí hùng hậu.
Kiếm nguyên đan này là vật không thể thiếu.
Qua nửa nén nhang, những người tham gia khác cũng lần lượt kết thúc.
Có người vừa mới kết thúc đã “phụt” một tiếng rồi ngã lăn ra đất, đầu đầy mồ hôi.
Chắc hẳn là khảo sát năng lực thần hồn cũng đã tiêu hao hết khí lực của bọn họ.
Rất nhanh có người hầu đi tới, chia ra mỗi người kiểm tra số lượng trân châu đen một ít, hơn nữa còn ghi chép đầy đủ tên của từng người.
"Cái tên Tần Thiên đó, tại sao nhìn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ, trong lòng hắn thật sự có dự tính?" Tề Lâm cau mày, nói.
"Yên tâm đi Tề thiếu, vừa rồi Tần Thiên là kết thúc sớm nhất. Thời gian mà hắn sử dụng tổng cộng chưa đầy một nén nhang. Ta đoán, có thể là hắn chủ động bỏ cuộc.” Tôn Phú Quý nói: “Muốn trở thành luyện đan sư nhị phẩm cũng không phải nói chơi là được.”
Hồ Hương Lăng cũng ở bên cạnh nói:" Đúng vậy nếu như chó mèo gì cũng có thể trở thành luyện đan sư, vậy thì không phải thiên hạ này đại loạn sao?”
Cũng không lâu lắm, Khang Vực ho khan một tiếng, ánh mắt của ông ta quét qua một vòng tất cả mọi người.
Trừ Tần Thiên ra, những người còn lại, chỉ cần chạm mắt với Khang Vực đều không tự chủ cúi đầu, có chút kiêng dè Khang Vực.
Đây là bởi vì năng lực thần hồn của Khang Vực đã đạt đến cấp bốn, nhìn người khác sẽ sinh ra một loại thần hồn áp chế.
“Hử?” Ánh mắt Khang Vực dừng lại trên người Tần Thiên chốc lát, có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện, Tần Thiên lại dám nhìn thẳng hắn, không chút né tránh.
Tần Thiên ở đời trước đã trải qua biết bao sóng gió, bất kể là võ đạo hay tông sư đan đạo cũng phải cúi đầu trước hắn.
Cho nên, cho dù năng lực thần hồn của Khang Vực mạnh hơn nhưng cũng không áp chế nổi Tần Thiên.
Người hầu đem danh sách đưa đến tay Khang Vực. Trong danh sách ghi lại thành tích của từng người.
Nhìn chốc lát, trong ánh mắt Khang Vực hiện ra một tia kinh ngạc.
"Ai là Tần Thiên?" Khang Vực trực tiếp hỏi.
Sau khi hắn hỏi xong, bên ngoài phòng luyện đan, đám người Tề Lâm có chút hả hê nối: “Nhất định là thành tích của Tần Thiên quá kém, ngay cả Khang trưởng lão cũng không nhịn nổi mà muốn kiểm điểm hắn.”
“Tính khí của Khanh trưởng lão vô cùng nóng nảy. Nói không chừng trực tiếp đánh bay Tần Thiên ra ngoài.” Tôn Phú Quý phụ họa nói.
"Thật là không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn thấy tình cảnh đó quá." Hồ Hương Lăng dài cổ nhìn vào trong.
"Là ta." Tần Thiên nhàn nhạt mở miệng.
Giờ khắc này, Khang Vực có chút ngẩn ra. Vừa rồi, chính là Tần Thiên dám nhìn thẳng hắn. Sau khi xem thành tích của hắn, Khang Vực có chút không biết phải làm sao.
“Ngươi thật sự lấy được hai mươi sáu viên trân châu đen sao?” Khang Vực không nhịn được hỏi.
"Sao vậy? Chẳng lẽ không đủ để thông qua khảo sát sao?" Tần Thiên ngờ vực nói.
Lúc này, những người tham gia xung quanh Tần Thiên, ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Thiên, tựa như đang nhìn một con quái vật.
Bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới miễn cưỡng lấy được hai mươi viên.
Còn Tần Thiên trông rất nhẹ nhàng, không hề tiêu hao quá nhiều khí lực cũng lấy được hai mươi sáu viên trân châu đen.
Như vậy, so sánh với nhau khiến bọn họ cảm nhận được sự đả kích to lớn.