Vài ngày sau, trên mọi con phố lớn ngõ nhỏ của thành Võ Dương đều được dán hai bức tranh.
Một bức tranh là khuôn mặt của Tần Thiên, bức tranh còn lại là khuôn mặt của ông lão mà Tần Thiên dịch dung biến thành.
Hơn nữa, mật độ điều tra bên trong thành rõ ràng cũng được tăng lên rất nhiều.
Mục gia điều động đến đây không ít cao thủ với ý đồ phải bắt được Tần Thiên.
Chỉ đáng tiếc rằng Tần Thiên có thể dịch dung thành rất nhiều khuôn mặt khác nhau nên Mục gia muốn bắt được hắn thì khó ngang lên trời.
Lúc này Tần Thiên lại đang dịch dung thành một lão già tóc trắng, thân hình còm cõi. Hắn đang dùng bộ dạng này đi lại giữa phố xá sầm uất.
Cho dù những tên đang đi tuần tra có đi lướt qua cũng không thể phát hiện ra hắn.
"Đúng là đáng chết, tên Tần Thiên này chẳng nhẽ biến thành chuột trốn ở trong cái lỗ nào đó rồi?" Một tên võ giả Mục gia đang đi tuần tra nói một cách hùng hổ.
"Thực ra ta cũng bái phục tên đó phết, có thể chạy trốn khỏi sự bao vây bốn bề của Mục gia, lại còn cứu được một người phụ nữ từ dưới địa lao ra cùng, đây không phải điều mà người bình thường có thể làm được đâu." Một tên võ giả khác nói.
"Hừ, ai bảo hắn ta lại đắc tội với Mục gia, nhất định chỉ có đường chết thôi."
Nghe được mấy lời nói này, Tần Thiên im lặng không lên tiếng mà rời đi luôn.
Vào thời điểm có người rời thành, Tần Thiên phát hiện, sự tra xét của người Mục gia cũng kỹ càng hơn, mỗi một người đều bị kiểm tra một lượt.
Đợi đến lượt Tần Thiên, bởi vì không kiểm tra ra vấn đề gì nên hắn đã có thể thuận lợi rời thành.
"Nói không chừng ngoài thành còn có người của Mục gia đang ẩn nấp nên bây giờ ta vẫn không thể cởi bỏ lớp ngụy trang được." Tần Thiên âm thầm nghĩ trong lòng.
Cẩn thận dùng thuyền vạn năm, hắn cẩn thận như vậy cùng là vì an toàn cả.
Sau khi đi đến nơi cách thành Võ Dương khoảng mười mấy dặm, Tần Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kế tiếp hắn phải đi tới Hoàng thành của Đại Chu Hoàng Triều, Hoàng Thành nằm ở phía đông của thành Võ Dương, cách đây tận mấy ngàn dặm.
Chỉ cần đi tới Hoàng thành và gia nhập vào võ phủ Thương Viêm thì Tần Thiên mới có thể an toàn.
Nghe nói, võ phủ Thương Viêm là tông phái số một số hai của Đại Chu Hoàng Triều, thực lực vô cùng hùng mạnh, cho dù có mười cái Phi Ưng tông cũng không thể sánh bằng.
Nếu Tần Thiên trở thành đệ tử của võ phủ Thương Viêm thì cho dù tay của Mục gia có dài hơn nữa cũng không thể với vào bên trong.
Đùng lúc này, hắn nghe được được một âm thanh của con gái thét lên.
"Láo xược, ta chính là đệ tử của Phi Ưng tông, các người còn không mau cút đi!" Người con gái ấy quát lên.
Nghe được thì trong lòng Tần Thiên khẽ rung lên, hắn lập tức lao đến đó thì phát hiện người nói ra câu nói ấy đúng là Vương Mẫn Nhược.
Lúc này, quần áo trên người Vương Mẫn Nhược đã tả tơi không ít, làn da trắng như tuyết cũng bị lộ hết ra bên ngoài.
Dáng người của nàng không tệ, lại có khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu nên bộ dạng lúc này xác thực có thể khiến hầu hết tên đàn ông xúc động.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng có dọa chúng ta nữa. Ai mà chẳng biết Phi Ưng tông bây giờ đã đổi chủ rồi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ mấy huynh đệ chúng ta thì ta đảm bảo sẽ tha cho ngươi một con đường sống." Một tên đầu trọc sáng bóng với ánh mắt đáng khinh nói ra câu này. Hắn còn đang nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của Vương Mẫn Nhược, nước dãi sắp trào luôn ra ngoài.
Nói xong, mấy tên lưu manh này bắt đầu xông về phía Vương Mẫn Nhược.
Mấy tên này thực lực đều khoảng võ giả cấp sáu, khi bọn họ còn ở thành Võ Dương thì không dám ra tay quá lộ liễu nên vẫn luôn bám theo Vương Mẫn Nhược đến nơi này rồi mới dám bại lộ ra mục đích thực sự của mình.
Mà thực lực của Vương Mẫn Nhược bây giờ cũng không mạnh lắm, lại đúng lúc Phi Ưng tông gặp biến cố lớn nên tâm trạng của nàng rất không ổn, căn bản không phải là đối thủ của mấy tên lưu manh này.
Nàng cũng nhanh chóng bị mấy tên lưu manh này bắt được.
Lúc này trong lòng của Vương Mẫn Nhược vô cùng bất lực, lại cực kỳ đau đớn.
Hai ngày trước nàng vẫn còn là đệ tử của Phi Ưng tông, ông nội nàng vẫn là trưởng lão của Phi Ưng tông. Cuộc sống của nàng cơm no áo ấm không phải lo gì, còn được những người đồng lứa ái mộ.
Bây giờ lại lưu lạc đến tình cảnh như này.
"Thôi thà chết luôn đi cho rồi." Vương Mẫn Nhược nghĩ một cách tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Tần Thiên lao ra quát lớn một tiếng: "Một lũ không có mắt này, mau buông tay ra!"
Bây giờ hắn vẫn có bộ dạng của một ông lão còng lưng tóc bạc trắng, mới nhìn rất yếu ớt, mấy tên lưu manh này cũng không thèm để vào mắt.
"Một ông già muốn chết từ đâu tới đây, dám phá hoại chuyện tốt của ông đây, thức thời thì mau cút đi!" Một tên lưu manh rút ra thanh chủy thủ đâm về phía Tần Thiên.
Ngay lúc hắn sắp lao về phía Tần Thiên thì Tần Thiên đã đấm một quyền ra kết liễu luôn tính mạng của hắn.
Thấy thế mấy tên lưu manh sững sờ một lúc rồi đồng thời lao lên.
Tần Thiên không lưu tình chút nào, chỉ qua mấy hồi đã đánh cho mấy tên lưu manh này ngã chết hết xuống đất.
Mấy tên lưu manh suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác như này thì giết cũng là vì dân trừ hại.