"Không nhiều lời nữa, hiện tai lão phu sẽ giới thiệu cho các ngươi quy tắc của vòng khảo hạch thứ nhất."
"Các người chắc cũng đã rõ đánh nhau với yêu thú, điều này sẽ rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu cho các ngươi rất nhiều. Vì vậy tiếp theo các ngươi sẽ phải tiến vào rừng rậm Hắc Phong."
"Vòng ngoài của rừng rậm Hắc Phong có không ít yêu thú bậc một và bậc hai sơ cấp. Trên người chúng nó có treo những thẻ bài tích điểm. Trên thân yêu thú bậc một tầng một là thẻ tích mười điểm. Bậc một tầng hai sẽ là hai mươi điểm. Cứ tiếp tục suy luận số điểm với những yêu thú bậc sau."
"Thời gian khảo hạch kéo dài trong năm ngày. Các ngươi cần phải tích đủ ba trăm điểm trước khi thời gian khảo hạch kết thúc, như vậy mới có thể thông qua."
"Nếu không thể lấy được ba trăm điểm thì sẽ không thể tiến vào vòng khảo hạch tiếp theo, điều này cũng có nghĩa các ngươi sẽ bị loại, không thể trở thành đệ tử chính thức của võ phủ." Lý Không Nham từ tốn giới thiệu.
Vẻ mặt của những võ giả trẻ tuổi xung quanh đều cực kỳ nghiêm túc.
Trong thời gian năm ngày muốn lấy được ba trăm điểm vẫn có độ khó nhất định.
"Nếu không còn có gì thắc mắc thì hiện tại lão phu sẽ dẫn các ngươi tiến vào rừng rậm Hắc Phong."
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Lý Không Nhâm, hơn một trăm tên võ giả đã tiến vào rừng rậm Hắc Phong cực kỳ rộng lớn.
Nơi này thường xuyên nổi lên những đợt yêu phong vô cùng khủng bố, một khi bị cuốn vào trong đó thì cho dù là võ sư cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Có điều thời tiết hôm nay cũng không tồi, chắc hẳn sẽ không xuất hiện loại yêu phong này.
"Vòng khảo hạch thứ nhất, bắt đầu!"
Lý Không Nham vừa thông báo xong, phần lớn võ giả giống như châu chấu ào ào tiến vào.
"Trong này có rất nhiều yêu thú, có lẽ ta có thể nhờ vào khí huyết của yêu thú đột phá võ giả cấp chín." Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Cũng có một số người chọn cách tổ đội nhưng Tần Thiên sẽ không làm như vậy.
Hắn có bí mật của riêng mình nên không muốn bị bại lộ trước mặt người khác.
Graooo!
Vừa vào không được bao lâu đã có một con Hắc hổ phát hiện ra Tần Thiên.
"Yêu thú bậc một tầng sáu." Tần Thiên chỉ cần hơi cảm nhận một chút đã biết ngay thực lực của con Hắc hổ này.
Hơn nữa trên cổ của con Hắc hổ còn có một thẻ tích điểm đang sáng lấp lánh ở kia.
"Đi chết đi!" Tần Thiên đánh ra một quyền với sức mạnh cực kỳ khủng bố đánh thẳng vào khiến con hổ kia bay ngược ra ngoài.
Hiện tại một quyền của hắn cũng khoảng sáu ngàn cân, cho dù Hắc hổ có da dày thịt béo đến mấy cũng không thể chống lại được.
Ầm!
Hắc hổ rơi mạnh xuống đất, mà mảnh đất dưới chân cũng bị chấn động một ít.
Một kích mất mạng.
Tần Thiên tháo thẻ tích điểm xuống, lại thúc dục huyết mạch Đằng Xà cắn nuốt toàn bộ khí huyết của Hắc hổ.
"Linh khí trong cơ thể ta hiện giờ đã tăng trưởng không ít. Cứ theo tiến độ này thì trong năm ngày này ta nhất định sẽ trở thành võ giả cấp chín." Tần Thiên âm thầm nghĩ.
Nhìn thi thể của con Hắc hổ thì Tần Thiên lại nhớ tới con hổ con kia.
Lúc trước thời điểm Tần Thiên quay lại Phi Ưng tông để cứu Lăng Ngọc cũng đã thuận tiện đi một vòng tìm con hổ con kia. Đáng tiếc chính là không tìm được.
"Con hổ con kia đã hấp thu lực lượng của Hỗn độn thần châu, có thể thức tỉnh huyết mạch thủy tổ hổ Thái Cổ Thiên Ma, tiềm lực sau này chắc chắn sẽ rất kinh người. Chỉ đáng tiếc bây giờ không rõ tung tích của nó. Có lẽ đã bị người của Mục gia nhốt lại." Tần Thiên tiếc hận thầm nghĩ.
Tần Thiên có cảm giác con hổ con kia vẫn còn sống.
Bởi vì trong huyết mạch của nó có ẩn chứa lực lượng hỗn độn, nó có một loại liên hệ tự nhiên với Hỗn độn thần châu của Tần Thiên.
"Chỉ cần nó còn sống thì ta có thể tìm thấy nó." Tần Thiên âm thầm nói với mình.
Lúc này có một người đang đi tới bên này.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
"Tần Thiên huynh đệ, đừng căng thẳng. Con Hắc hổ này là do ngươi giết đúng không?" Người kia hỏi.
Người này tên là Triệu Hạo Dương, cũng là một võ giả muốn gia nhập vào viện Bạch Hổ.
"Phải thì làm sao?" Tần Thiên hỏi.
"Ta thấy thực lực của ngươi không tồi, hay là hai người chúng ta liên thủ lại săn giết yêu thú trong rừng rậm Hắc Phong, ngươi thấy thế nào?" Triệu Hạo Dương cười hỏi.
Tần Thiên lắc đầu từ chối.
Thấy thế, vẻ mặt tươi cười trên mặt Triệu Hạo Dương biến mất, hắn nói tiếp: "Ngươi đã đắc tội với viện Huyền Vũ, khẳng định sau này sẽ cực kỳ khó khăn. Ta tình nguyện liên thủ với ngươi là có ý muốn giúp ngươi. Thực lực của ta đã đạt tới võ giả cấp chín. Ngươi đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiệt thòi."
"Ý tốt của ngươi ta xin nhận phần tâm ý." Nói xong, Tần Thiên rời đi luôn.
Nhìn bóng lưng của Tần Thiên, trong lòng Triệu Hạo Dương vô cùng tức giận nói: "Hừ, cái đồ không biết tốt xấu."
Ý định thật sự của hắn cũng không phải muốn giúp Tần Thiên mà muốn để cho Tần Thiên trở thành tay đấm miễn phí cho hắn.
Gặp được nguy hiểm hắn sẽ đẩy Tần Thiên xông lên phía trước.
Nếu như gặp được người của viện Huyền Vũ, hắn sẽ phân rõ giới hạn với Tần Thiên ngay lập tức.
Chỉ đáng tiếc Tần Thiên lại không thực hiện như mong muốn của hắn.
"Dám từ chối ta, nếu như có cơ hội ta sẽ khiến ngươi hối hận cũng không kịp." Triệu Hạo Dương nắm chặt tay lạnh lùng nói.