Trong suy nghĩ của Thạch Lê, với trận thế mạnh mẽ như bên hắn, muốn bắt lấy Tần Thiên là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.
"Tần Thiên, mau ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ đi, nhanh giao thẻ tích điểm ra đây thì ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi." Thạch Lê khoanh hai tay trước ngực nhìn một cách cao ngạo.
"Nếu như ta nói không thì sao?" Tần Thiên thản nhiên nói.
"Nếu như ngươi đã không chịu phối hợp thì đừng trách ta không khách khí. Bên trong rừng rậm Hắc Phong có rất nhiều yêu thú. Đến lúc đó nếu như ngươi bị đánh gãy hai chân thì võ phủ cũng sẽ cho rằng do yêu thú khiến ngươi bị thương. Sẽ không có ai hoài nghi có liên quan đến bọn ta đâu."
Thạch Lê cười lạnh nói.
Tiếp đó, tất cả thủ hạ của hắn đồng thời ra tay công kích về phía Tần Thiên.
Đối mặt với sự công kích của nhiều người như vậy, Tần Thiên cũng không hề hoảng loạn.
Hắn đứng giữa đám người nhưng vẫn nhẹ nhàng nhàn nhã, công kích của đối phương không hề rơi vào người của hắn.
"Tên Tần Thiên này tốc độ nhanh quá. Chẳng trách tên Triệu Hạo Dương bị đánh bại thảm hại đến như vậy." Thạch Lê quan sát tình hình trận đấu xong âm thầm nói.
Lại qua thời gian nửa nén hương nữa, mấy tên thủ hạ của Thạch Lê đều đã bị Tần Thiên đánh bị thương, mất đi năng lực chiến đấu.
"Xem ra ta đành phải tự mình ra tay thôi!" Thạch Lê hít sâu một hơi sau đó khí tức của võ sư cấp một trực tiếp bạo phát ra.
Chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh của một khối nham thạch.
Khối nham thạch kia cao hai trượng trôi nổi giữa không trung khiến cho người ta có một cảm giác bị áp bách.
Nhưng đây cũng không phải cự thạch chân chính mà nó là lực lượng huyết mạch của Thạch Lê.
"Tần Thiên, để ta cho ngươi biết thế nào là thực lực!"
Thạch Lê lập tức xông tới như một con trâu rừng.
Thấy thế Tần Thiên cũng không chần chừ nữa.
Hắn bắt đầu thi triển ra Ngự long thần quyền đánh ngang tay cùng với Thạch Lê.
"Tên này thức tỉnh huyết mạch Nham thạch. Loại huyết mạch này có thiên phú về lực lượng phòng ngự. Làn da và cơ bắp của hắn sẽ trở nên giống như đá, cứng rắn vô cùng, rất khó công phá!" Tần Thiên nhíu mày.
Ở đại lục Nguyên Linh, võ tu thức tỉnh huyết mạch có thể xuất hiện rất nhiều chủng loại.
Có người có hình dạng huyết mạch là vũ khí như trường kiếm, đao thép, thương sắt. Loại huyết mạch binh khí này có thể khiến cho lực công kích của võ tu tăng cao vô cùng.
Còn có những người thức tỉnh huyết mạch yêu thú. Loại huyết mạch này có thể khiến cho võ tu tăng cường lực lượng và tốc độ.
Cũng có người thức tỉnh huyết mạch thuộc tính tự nhiên như gió lốc, sấm sét.
Có điều huyết mạch thuộc tính tự nhiên cực kỳ hiếm thấy nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Nói tóm lại, huyết mạch khác nhau sẽ mang đến cho võ tu những ưu thế khác nhau.
Loại huyết mạch như Nham thạch này mang tới cho Thạch Lê ưu thế chính là lực lượng phòng ngự cực lớn.
Mấy tên thủ hạ của Thạch Lê nhìn thấy Thạch Lê chiếm thượng phong đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Tần Thiên, mau ngoan ngoãn nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta đâu." Trong ánh mắt của Thạch Lê ngập tràn chiến ý.
"Phải không? Ngươi hãy xem ta làm thế nào có thể lấy nhu thắng cương!"
Ngay lập tức, Tần Thiên cũng giải phóng ra huyết mạch Đằng xà.
Huyết mạch Đằng xà thuộc loại huyết mạch yêu thú. Hơn nữa lại là loại huyết mạch yêu thú biến dị cực kỳ hiếm thấy, không thể đánh giá như bình thường được.
Tiếp đó, lực lượng huyết mạch của hai người bắt đầu công kích lẫn nhau.
Tần Thiên lợi dụng thuộc tính vây giữ của huyết mạch Đằng xà để vây toàn bộ cơ thể của Thạch Lê trong một không gian cực nhỏ.
"Tên khốn nạn đáng chết này, có bản lĩnh thì đừng hạn chế tốc độ của ta. Chúng ta quang minh chính đại đánh với nhau một trận đi!" Thạch Lê bị huyết mạch Đằng xà trói buộc thì cực kỳ tức giận.
Tần Thiên đương nhiên không thèm quan tâm tới hắn mà vẫn không ngừng công kích vào Thạch Lê.
Thân thể của Tần Thiên có thể đánh ra sức mạnh sáu ngàn cân, lại thêm uy lực của Ngự long thần quyền nên hắn nhanh chóng công phá được phòng ngự của Thạch Lê.
Huyết mạch Nham thạch của Thạch lê cũng dần dần biến mất.
Oành!
Lại thêm một quyền nữa được đánh ra khiến cho Thạch Lê bị đánh cho hộc máu lui về sau.
Triệu Hạo Dương ngồi một bên cũng nhìn đến ngây người.
Hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được một Tần Thiên chỉ có thực lực của võ giả cấp tám áp mà có thể áp chế toàn diện Thạch Lê, quá khiến người ta kinh ngạc.
"Tên này đúng là một quái thai!" Triệu Hạo Dương hiện tại cực kì hối hận vì đã đắc tội Tần Thiên.
Sau khi đánh bại Thạch Lê, Tần Thiên mới thu tay lại.
"Tần Thiên, ngươi có biết nếu ngươi làm như vậy sẽ trêu chọc phiền toái rất lớn không!" Thạch Lê thẹn quá hóa giận nói.
Tần Thiên bình tĩnh nhìn hắn một cái nói: "Một quyền ban nãy của ta mặc dù không lấy được tính mạng của ngươi nhưng ít nhất cũng khiến ngươi phải nằm trên giường nửa năm."
"Nếu ngươi còn không biết thức thời nữa thì ta không ngại khiến ngươi nằm luôn ở nơi này đâu."
Lời này vừa thốt ra đã khiến Thạch Lê sợ tới mức thụt cổ, câm như hến.
Hắn có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Thiên có một sự thờ ơ.
Sự thờ ơ này giống như một quân chủ đang quan sát thiên hạ chúng sinh vậy.
Mà bản thân hắn trong mắt của Tần Thiên chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Giết hay không giết toàn bộ đều dựa vào tâm trạng của Tần Thiên.