Mặc dù trận linh là do linh khí tụ thành, nhưng dường như đã có được linh trí, kinh nghiệm chiến đấu của nó không hề thua kém võ giả con người.
Sau một hiệp giao đấu, Tần Thiên phát hiện thực lực của trận linh tương đương với võ sư cấp hai.
“Muốn thắng nó cũng không phải việc khó.” Tần Thiên nhủ thầm trong lòng.
Sau đó, hắn huy động Tu La Bá Thể Quyết, sức mạnh trong lốc xoáy linh khí chảy theo kinh mạch trong cơ thể, trào dâng rồi phóng thích ra ngoài.
Ầm!
Tần Thiên đấm một quyền vào trận linh, ngay lập tức, một cơn sóng năng lượng quét tới.
Thân thể của trận linh trở nên mờ ảo hơn.
“Không ngờ ngươi có thể vượt hai cấp để chiến đấu?” Trận linh nói.
“Nếu không làm sao đánh bại được ngươi chứ?” Tần Thiên hỏi ngược lại.
Ngay sau đó, tốc độ ra đòn của Tần Thiên răng lên, sau ba mươi hiệp, trận linh chịu thua, bóng mờ của nó cũng biến mất.
Mặc dù năng lực của Tần Thiên đã đạt tới võ giả cấp mười, nhưng cơ thể của hắn vẫn còn thuộc cảnh giới võ giả, thế nên, khi trận linh đối đầu với hắn, nó chỉ có thể đại diện cho người mạnh nhất trong cảnh giới võ giả.
Nếu A Hỏa đi được tới cửa này, trận linh mà hắn gặp phải sẽ tương đương với người mạnh nhất trong cảnh giới võ sư cấp hai.
“Ta nói rồi mà, thằng nhóc này không phải người đơn giản, hắn là yêu nghiệt!” Trong phòng tu luyện khép kín, Chu Chỉ Lan khiếp sợ nói.
Năm đó, cô ta và Mộ Dung Yên Nhiên phí hết sức chín trâu hai hổ mà vẫn thua ở cửa thứ năm, nhưng Tần Thiên chỉ dùng ba mươi hiệp đã đánh bại trận linh.
Không so sánh thì không có đau thương.
So rồi mới thấy hai người họ thua kém Tần Thiên quá xa.
“Không được, đợi khi nào hắn ra khỏi phòng tối, ta nhất định phải luận bàn với hắn một trận. Ta muốn xem thử thằng nhóc có phải có ba đầu sáu tay hay không.” Chu Chỉ Lan không phục nói.
“Bây giờ ngươi là võ sư cấp bảy, còn hắn, chỉ là võ giả đỉnh cấp. Ngươi tìm hắn luận bàn không phải là đang ức hiếp người ta sao.” Mộ Dung Yên Nhiên nói.
“Hì hì, phải nhân dịp hắn vẫn đang ở cảnh giới võ giả mà ăn hiếp chứ. Chừng hai năm nữa, e rằng chúng ta đều không phải đối thủ của hắn.” Chu Chỉ Lan nói.
“Ngươi nói xem, hắn có thể đi tới cửa thứ mấy?” Chu Chỉ Lan lại hỏi.
Mộ Dung Yên Nhiên lắc đầu, nói: “Ta cũng không đoán được, có thể cửa thứ sáu chính là điểm cuối của hắn.”
Từ khi Thương Viêm Võ Phủ được thành lập cho tới nay, số người bước được tới cửa thứ sáu có thể đếm trong một bàn tay.
Bây giờ, Tần Thiên đã tới cửa thứ sáu rồi.
Trước mắt hắn là hàng loạt sợi tơ giăng ngang khắp lối, bọn chúng liên kết với nhau tạo thành một lồng giam.
Những sợi tơ này như không có điểm cuối, phủ kín toàn bộ không gian, ngay cả một con ruồi muốn chui qua cũng vô cùng khó khăn.
“Cửa thứ sáu, kiểm tra sức mạnh thần hồn.”
“Ngươi cần phải tìm ra một con đường từ các sợi tơ trước mặt, rồi đi qua con đường đó, hơn nữa, không thể chạm vào bất kỳ sợi tơ nào.”
Bên tai Tần Thiên vang lên một giọng nói.
Sau khi nghe xong, ngay cả Tần Thiên cũng cảm thấy hơi nhức đầu.
Những sợi tơ kia trong suốt không màu, dù đứng ở khoảng cách rất gần cũng rất khó nhìn thấy rõ, chứ đừng nói gì tới việc ở đây nhiều sợi tơ trong suốt nối kết vào nhau như thế, gần như chẳng để lộ khe hở nào, muốn đi qua nó là điều vô cùng khó khăn.
“Cửa này đúng là chuyên dùng để kiểm tra sức mạnh thần hồn, ta cần ghi nhớ nằm lòng vị trí của mỗi sợi tơ ở trong đầu.” Tần Thiên nói.
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Ở kiếp trước, Tần Thiên đã đạt tới cảnh giới Võ Đế, sau khi chuyển thế sống lại, sức mạnh thần hồn của hắn cũng mạnh hơn các võ tu thông thường rất nhiều.
Tần Thiên nhắm chừng sức mạnh thần hồn của hắn bây giờ hẳn ở khoảng cấp một.
Sau đó, hắn thả ra toàn bộ sức mạnh thần hồn của mình để tìm kiếm một lối ra từ những sợi tơ trong suốt chằng chịt kia.
Quá trình này vô cùng gian nan, nhưng hắn có đủ kiên nhẫn.
“Ngươi cảm thấy hắn có khả năng thành công không?” Trong phòng tu luyện, Mộ Dung Yên Nhiên hỏi.
Đến cửa này rồi, ngay cả người lạnh lùng cao ngạo như Mộ Dung Yên Nhiên cũng khẩn trương thay cho Tần Thiên.
“Ta từng nghe phụ thân nói rằng, ở cửa này, cần phải quan sát cẩn thận từng chút một, tinh thần cũng luôn phải đề cao cảnh giác. Chỉ cần sai lầm ở một sợi tơ thì công sức phía trước toàn bộ bỏ phí.” Chu Chỉ Lan nghiêm túc nói.
Phụ thân của Chu Chỉ Lan là phủ chủ Võ Phủ, tất nhiên cô ta cũng biết nhiều thông tin hơn một chút.
Mộ Dung Yên Nhiên gật nhẹ đầu, nói: “Hi vọng hắn có thể mang tới cho chúng ta chút niềm vui bất ngờ.”