Qua một hồi lâu, Mộ Dung Sơn Hà mới chật vật đứng dậy.
“Ta thua rồi, ngươi mạnh hơn ta!” Hắn ta nói.
“Ực.”
Khắp bốn phía vang lên vô số tiếng nuốt nước miếng.
Vô cùng chấn động.
Tần Thiên vượt ba cấp, đánh bại Mộ Dung Sơn Hà, đây là điều tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Đối với một võ tu, muốn đánh bại đối thủ cùng cấp đã là chuyện rất khó rồi, đừng nói gì tới vượt ba cấp.
“Hóa ra tiểu sư đệ lại lợi hại tới vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tuyết U khẽ chớp, cô ấy nói bằng giọng không tin nổi.
Đám tân nhân xung quanh cũng vô cùng sùng bái Tần Thiên.
Mấy vị trưởng lão và hộ pháp đứng gần đó cũng trợn mắt há miệng.
“Tần Thiên thật quá lợi hại.” Lý Không Nham thì thào.
Hắn ta ngây ngốc ở Võ Phủ cả mấy chục năm, trước giờ chưa từng gặp nhân vật nào lợi hại như Tần Thiên, có thể đánh bại đối thủ hơn mình ba cấp.
Đối mặt với sự khiếp sợ của mọi người, Tần Thiên lại vô cùng dửng dưng.
Hắn không thích nổi tiếng.
Nếu không vì năm viên Long Hổ đan kia, hắn sẽ không chấp nhận lời khiêu chiến của Mộ Dung Sơn Hà đâu.
“Viên trưởng lão, tiền cược đã hứa đâu nhỉ.” Vu Xuân Thu mặt đầy ý cười, hỏi.
Giờ phút này, tâm trạng của ông ấy phải nói là hơn cả sảng khoái, chính là sảng khoái vô cùng.
Tần Thiên đã lấy lại thể diện cho học viện Bạch Hổ, cho Vu Xuân Thu.
“Hầy, xem thường rồi.” Viên Thành Binh trưng ra vẻ mặt đau lòng, lôi ra một bình ngọc, bên trong đựng năm viên Long Hổ đan.
Ông ta đưa Long Hổ đan cho Tần Thiên, nói: “Ranh con khá lắm, về sau tương lai của Võ Phủ trông cậy vào cậu.”
Tần Thiên gật đầu, nhận lấy đan dược.
Với kinh nghiệm võ đạo đời trước của hắn, chưa tới mấy năm nữa thôi là sẽ trưởng thành. Đến lúc đó, trong phạm vi Võ Phủ này, sợ là không có bao nhiêu người xứng làm đối thủ của hắn.
Qua một lúc lâu không khí ở đâu mới dần yên tĩnh lại.
“Bây giờ, ta tuyên bố, người xếp hạng nhất trong đợt kiểm tra của Võ Phủ lần này là… Tần Thiên! Khen thưởng năm nghìn điểm cống hiến của tông môn, cùng với, ngày mai ngươi có thể tới Tàng Binh Các, tùy ý lựa chọn một món binh khí.” Lý Không Nham hắng giọng, nói.
Vừa dứt lời, dù là các tân nhân hay các đệ tử cũ đều quăng cho Tần Thiên ánh mắt hâm mộ.
Trong Tàng Binh Các có rất nhiều thứ tốt đó.
“Xếp hạng hai là… Mộ Dung Sơn Hà, khen thưởng bốn ngàn điểm cống hiến…”
…
Lý Không Nham lần lượt hô tên từng người theo tứ tự, cho tới hạng mười thì dừng.
Chỉ có mười người đứng đầu mới nhận được khen thưởng.
Sau đó, Lý Không Nham đưa cho mười người đứng đầu ngọc bài chứng minh thân phận, chỉ cần truyền linh khí vào trong là có thể nhìn thấy thông tin của mình cùng với số điểm cống hiến.
Sau khi nghe qua lời giới thiệu của Lý Không Nham, đám người Tần Thiên biết được tầm quan trọng của điểm cống hiến, một điểm cống hiến tương đương với ít nhất một ngàn lượng bạc.
Tần Thiên là người xếp hạng nhận, nhận được năm nghìn điểm cống hiến, tương đương với việc thu về năm triệu lượng bạc.
Đây chính là một khối tài sản kếch sù.
Trong lúc phát thưởng, số người tới xem cũng ngày càng đông.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin Tần Thiên một đường vượt bảy cửa đã truyền ra bên ngoài, rất nhiều người nghe tin mà tới.liên sấm bảy quan đích tin tức, trong thời gian thật ngắn, đã muốn truyền ra, rất nhiều người đều là mộ danh mà đến.
“Vu hộ pháp, đệ tử này của ngươi đã lập gia đình chưa? Nếu chưa thì trong nhà ta có một cô cháu gái còn chưa gả chồng. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thiên phú võ đạo cũng không tệ, vừa hay rất xứng đôi với Tần Thiên.” Một lão già nói.
“Ông già nhà ngươi ra tay nhanh thật đấy.” Một người đàn ông trung niên cũng tiến tới trước mặt Vu Xuân Thu, bật cười ha hả nói: “Vu hộ pháp, cháu gái của ta cũng xinh đẹp như tiên, không thua kém gì cháu gái của ông già kia đâu. Chỉ cần Tần Thiên đồng ý, nhà ta không đòi hỏi sính lễ chi cả, có thể thành thân với Tần Thiên bất cứ lúc nào.”
“Không cần sính lễ mà cũng không thấy ngại à, chỉ cần Tần Thiên gật đầu, nhà ta thậm chí tặng ngược lại nữa kìa. Vu hộ pháp, Tần Thiên, chỉ cần hai người mở miệng, linh thạch, đan dược, linh khí, công pháp, võ kỹ, các người tùy ý chọn.” Một người phụ nữ độ hơn ba mươi tuổi nói, trông như thể mẹ vợ đang tuyển con rể vậy.
Gương mặt già nua của Vu hộ pháp cười đến không khép được miệng, ông ấy đáp: “Sợ là ta không làm chủ được rồi, chuyện này còn phải xem Tần Thiên nó có chịu hay không nữa.”
…
Thấy tình cảnh trước mắt, Tần Thiên bỗng có cảm giác hơi dở khóc dở cười.
Hắn lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của các vị, nhưng tạm thời ta chưa có ý định thành thân, hiện vẫn đang dồn hết tâm trí cho chuyện tu hành võ đạo.”
Thấy Tần Thiên từ chối, tuy những người đó hơi hơi thất vọng, nhưng cũng không trách cứ gì nhiều.
“Ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ trước đi, lúc nào nghĩ thông thì tới tìm ta. Con gái ta gả cho ngươi làm thiếp cũng được.”
Câu nói này lại đưa tới một tràng cười vang dội.
Tần Thiên không ở lại lâu, hắn cầm Long Hổ đan và ngọc bài thân phận, trực tiếp xoay người trở về học viện Bạch Hổ.