Sau khi trở về nơi ở của mình, Tần Thiên bắt đầu tu luyện kiếm pháp.
Hiện tại võ kỹ hắn từng tu quá ít, nếu lại nắm thêm một chiêu kiếm pháp khác, sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên không ít.
Tuy nhiên, hắn chẳng định luyện kiếm pháp của võ phủ Thương Viêm bởi cấp của nó quá thấp.
“Ta nhớ rằng kiếp trước, Thái Thượng Lão Tổ của Quy Nguyên Kiếm tông đã nhờ ta rèn kỳ lân võ thể cho tằng tôn của ông ta, để tạ ơn ông ta đã tặng quyển “Quy Nguyên Kiếm pháp” tổ truyền của Quy Nguyên Kiếm tông cho ta.”
“Ta có thể luyện Quy Nguyên Kiếm pháp.” Tần Thiên nghĩ thầm.
Quy Nguyên Kiếm tông là kiếm đạo tông môn có lai lịch lâu đời nhất và thực lực mạnh nhất đại lục Nguyên Linh, được xem là thánh địa của kiếm đạo bởi vô số kiếm tu. Có hơn mười vị kiếm thánh cường giả xuất thân từ Quy Nguyên Kiếm tông. Thái Thượng Lão Tổ của Quy Nguyên Kiếm tông cũng là Kiếm Thánh cấp chín, sức mạnh vô song. Quy Nguyên Kiếm pháp mà ông ta tự tay tặng hắn là Võ kĩ bậc Thiên, tương đối huyền ảo, trong toàn Quy Nguyên Kiếm tông rất ít người có thể luyện được nó. Sau đó, Tần Thiên nhớ lại những mật quyết của Quy Nguyên Kiếm pháp trong đầu.
"Kiếm pháp này được chia thành nhiều lĩnh vực. Lĩnh vực đầu tiên là kiếm khí. Trong lĩnh vực kiếm khí, luyện ra càng nhiều kiếm khí, kiếm khí uy lực càng mạnh thì chiến đấu càng mạnh."
“Chiêu đầu tiên trong lĩnh vực kiếm khí gọi là biến kiếm khí hóa liên!”
Tần Thiên tay cầm Thiên Phong kiếm bắt đầu luyện tập. Trong giai đoạn đầu của kiếm pháp này, kiếm khí là trọng tâm chính. Đợi đến khi tu luyện đến một trình độ nhất định rồi thì có thể chuyển hóa thành kiếm ý. Uy lực của của kiếm ý mạnh hơn, như ẩn như hiện, gây ra uy hiếp cho kẻ thù cũng không nhỏ.
“Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt”
Tần Thiên bắt đầu luyện từng chiêu một.
Thiên Phong Kiếm rất nặng, lúc Tần Thiên bắt đầu múa kiếm, cánh tay của hắn rất nhanh liền trở nên đau nhức.
Ngược lại, nó cũng rèn luyện sức mạnh của Tần Thiên. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn dừng lại.
“Luyện tập lâu như vậy đến một tia kiếm khí cũng không luyện ra được, chẳng lẽ phương pháp có vấn đề sao?” Tần Thiên tự hỏi.
Mặc dù Quy Nguyên kiếm pháp rất huyền ảo, nhưng nhãn giới của Tần Thiên cũng rất rộng, đã từng xem qua nhiều bí kíp võ công cao thâm, không thể không hiểu kiếm pháp như vậy.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không thể nghĩ ra bất kỳ ý tưởng nào.
“Quên đi, trước tiên cứ luyện Ngự Long thần quyền, đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ có thể luyện ra kiếm khí thôi.”
Tần Thiên tự nói trong lòng. Điều cấm kỵ nhất trong võ đạo là không được nóng nảy. Nếu không thể ngưng thần tịnh khí thì khó có thể đạt được thành tựu lớn.
Hắn đặt Thiên Phong Kiếm xuống và bắt đầu luyện từng chiêu thức của Ngự Long thần quyền.
Hai chiêu đầu tiên, hắn đã luyện đến mức tuyệt diệu, vừa thi triển đã thấy uy lực thập phần cường đại.
Trong cả căn phòng vang lên tiếng đánh quyền xé gió.
Ba ngày sau, Tần Thiên thi triển thành công chiêu thứ ba của Ngự Long thần quyền – Phá Sơn. Chiêu này chú trọng đến thế mạnh lực trầm, một khi thi triển có đủ uy lực khai sơn phá đá.
“Như vậy cũng tạm xem như có thu hoạch.” Tần Thiên nói.
Sau khi thu quyền cước, chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nghĩ đến có một loại đan dược giúp ích cho việc tu luyện kiếm pháp.
“Kiếm Nguyên Đan. Tại sao ta không nghĩ ra sớm hơn chứ?" Tần Thiên vỗ trán nói.
Kiếm Nguyên Đan là đan dược nhị phẩm, có thể giúp võ tu luyện ra kiếm khí.
Sau khi nhớ lại rõ ràng, Tần Thiên lập tức đi ra ngoài, dự định đi Luyện Đan Đường, dùng điểm đóng góp của tông môn để đổi một ít Kiếm Nguyên Đan hỗ trợ tu luyện.
Mặc dù từ Núi Dao Quang ở học viện Bạch Hổ đến Luyện Đan Đường có chút khoảng cách, nhưng Tần Thiên rất nhanh đã tới Luyện Đan Đường.
Bên ngoài Luyện Đan Đường, rất nhiều đệ tử đã xếp hàng chờ đợi.
Đối với võ tu mà nói, đan dược là vật không thể thiếu, rất nhiều đệ tử cố sống cố chết kiếm điểm đóng góp chỉ vì để có thể đổi lấy đan dược.
Tần Thiên cũng xếp hàng ở ngoài cửa. Lúc này, một số người đã tiến về phía hắn. Người trước mắt Tần Thiên cũng biết, chính là Ngụy Hướng Đông của học viện Huyền Vũ.
Những kẻ khác chắc chắn cũng đến từ Học viện Huyền Vũ.
"Tần Thiên, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ rằng vậy mà lại gặp ngươi ở đây! Ngươi trốn ở học viện Bạch Hổ nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng dám lộ diện rồi sao?" Ngụy Hướng Đông nói một cách mỉa mai.
Các đệ tử học viện Huyền Vũ sau lưng hắn tản ra vây lấy Tần Thiên.
Các đệ tử bên ngoài Luyện Đan Đường sau khi nhìn thấy cảnh này bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Kẻ đó là ai vậy, chẳng lẽ đã đắc tội Ngụy Hướng Đông sao”
"Đắc tội một mình Ngụy Hướng Đông cũng không đáng sợ. Đáng sợ là người bên cạnh hắn ta."
"Hắn tên là Liễu Bằng Vân, là đệ tử chính trong võ phủ, hơn nữa thế lực gia tộc nhà hắn cũng không phải dạng vừa.”
“Trong võ phủ có mấy kẻ dám chọc đến Liễu Bằng Vân đâu."
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Hướng Đông, hờ hững nói: "Tại sao ta phải trốn? Ngươi là cái thá gì đáng để cho ta trốn?”
Học viện Bạch Hổ và học viện Huyền Vũ từ lâu như nước với lửa, Tần Thiên cũng chẳng cần khách khí với bọn họ