"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"
"Tần Thiên, tỷ tỷ của ta vì bảo vệ ngươi nên mới bị thương. Ngươi mau cứu tỷ ấy đi!" Chương Bác kéo cánh tay của Tần Thiên, kêu khàn cả giọng.
Lúc này, Chương Tuyết đã rơi vào hôn mê, ý thức mơ hồ.
Tần Thiên cũng vô cùng đau buồn, nếu như thời gian có thể quay ngược, hắn tình nguyện là mình bị trúng mũi tên kia, như vậy nội tâm của hắn sẽ dễ chịu hơn chút.
"Để ta thử xem." Vu Xuân Thu đi tới.
Thấy vậy, mọi người vội vàng tránh ra, tất cả mọi người ở đây, tu vi của Vu Xuân Thu là cao nhất.
Ông ta xuất thủ, nhất định có thể cứu được tính mạng của Chương Tuyết.
Tần Thiên nâng người Chương Tuyết lên, hai tay Vu Xuân Thu đè sau lưng cô.
Từng chút linh khí chân nguyên chuyển vào trong cơ thể Chương Tuyết.
Linh khí chân nguyên so với linh khí phổ thông, lại càng trân quý, chính là căn cơ của vũ tu.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, không có ai dùng linh khí chân nguyên của mình để trị thương cho người khác.
“Với tu vi thâm hậu của thúc thúc, tạm thời, chỉ có ông ấy mới có thể cứu sống Chương Tuyết.” Trong lòng Tần Thiên thầm nghĩ.
Thời gian dần trôi, mồ hôi trên trán Vu Xuân Thu chảy thành từng hạt nhỏ như hạt đậu, càng về sau, tay của ông ta bắt đầu run rẩy.
Có thể thấy được, truyền linh khí chân nguyên vô cùng tiêu hao thể lực của ông ta.
Thậm chí còn tốn sức hơn một trận đại chiến.
Qua thời gian một nén nhang, Vu Xuân Thu mới thu tay lại.
Ông ta mở mắt ra, trong con ngươi gằn những tia máu.
"Vu hộ pháp, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?" Chương Bác hỏi.
"Yên tâm đi, tạm thời cô ta không có chuyện gì." Vu Xuân Thu nói.
“Vu thúc, khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?” Tần Thiên hỏi.
Vu Xuân Thu trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: "Trên mũi tên đen kia có một loại nọc độc rất hiếm thấy. Một khi bị trúng loại độc này, trong vòng một canh giờ, không được cứu chữa kịp thời, nhất định sẽ mất mạng.”
“Vừa rồi ta dùng linh khí chân nguyên mới có thể áp chế nọc độc trong người cô ấy.”
"Nhưng mà, với thực lực bây giờ của ta, không có cách nào ép độc ra khỏi cơ thể cô ấy.”
Nghe vậy, Tần Thiên mở miệng nói: "Nói cách khác, dịch độc mà co ấy trúng phải có thể sẽ bùng phát sao?”
Vu Xuân Thu gật đầu một cái, tiếc hận nói: "Không sai, linh khí chân nguyên của ta tối đa chỉ có thể áp chế nọc đọc kia một tháng. Một tháng sau, khi mà nọc độc phát huy, cô ấy khó mà tránh hỏi tai họa.”
“Nếu như có thể tìm được một võ hoàng ra tay, có thể sẽ ép được độc trong người cô ấy ra.” Tần Thiên nói.
Nếu là Tần Thiên ở kiếp trước, không cần mất nhiều công sức cũng có thể cứu được tính mạng của Chương Tuyết.
Nhưng bây giờ, khó mà làm được.
“Ha ha, võ hoàng cường giả, cho dù tìm toàn bộ hoàng triều Đại Chu, cũng là nhân vật tầng đỉnh kim tự tháp. Chúng ta có thể mời họ ở đâu?” Vu Xuân Thu cười khổ rồi nói.
"Vu hộ pháp, chẳng lẽ không có cách nào có thể cứu tỷ tỷ của ta sao? Cầu xin các ngươi, nghĩ cách khác đi!" Chương Bác trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc van xin.
Vu Xuân Thu lắc đầu, nói: "Tôi chỉ biết là loại độc đó tên là nọc độc rắn Ngân Vĩ Viêm, vô cùng hiếm gặp. Có lẽ chỉ có những độc sư danh tiếng mới có thể giải được nó.”
“Toàn bộ hoàng triều Đại Chu chúng ta, e rằng cũng không tìm được thuốc giải của loại độc này.”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Chương Bác hoàn toàn tuyệt vọng.
“Nọc độc rắn Ngân Vĩ Viêm? Nếu thật sự là loại độc này thì có một loại linh dược có thể giải được, đó là Nguyệt Âm Tuyết Liên!" Tần Thiên nói.
Hắn ở kiếp trước đã từng đọc qua rất nhiều sách cổ, sách độc được. Hắn nhớ, thuốc giải tốt nhất của nọc độc rắn chính là Nguyệt Âm Tuyết Liên.
Nghe vậy, Vu Xuân Thu bị chấn động, nói: “Ngươi nói đúng, hoàng triều Đại Chu chúng ta quả thật có một nơi có Nguyệt Âm Tuyết Liên.”
Vu Xuân Thu chỉ biết nọc độc rắn Ngân Vĩ Viêm khó giải nhưng không biết thuốc giải của nó chính là Nguyệt Âm Tuyết Liên.
Huống hồ, với tình hình của Chương Tuyết bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào y học biến ngựa chết thành ngựa sống.
"Ở đâu?" Tần Thiên hỏi.
“Ngay tại Phong Lôi trấn bên ngoài hoàng thành. Ở Phong Lôi trấn đó có một ngọn núi, gọi là núi Hạc Minh. Ta từng nghe người khác nói, Nguyệt Âm Tuyết Liên ở núi Hạc Minh này.” Vu Xuân Thu nói.
“Được, bây giờ ta lập tức lên đường tới núi Hạc Minh. Một tháng là đủ để ta đem Nguyệt Âm Tuyết Liên về.” Tần Thiên nói.
Lúc này, thấy tỷ tỷ có hi vọng, tinh thần của Chương Bác cũng phấn trấn hơn: “Tần Thiên đại ca, ta đi cùng huynh, ta nhất định phải cứu sống tỷ tỷ.”
Nghe vậy, Tần Thiên vỗ vai hắn an ủi: "Ta biết, đệ nóng lòng cứu tỷ tỷ của minh nhưng mà đệ ở lại chăm sóc cô ấy. Chuyện tìm thuốc giải cứ để cho ta.”
Nói xong, Tần Thiên không lưu lại nữa mà trực tiếp chạy tới núi Hạc Minh.