“Võ kỹ loại một, vậy mà Bách Tí Quyền đã được luyện đến trình độ cao nhất rồi!”
Trong điện ngập tiếng kinh hô, người sáng suốt đều đã nhìn ra, vừa rồi Sở Chân đã thi triển võ kỹ loại một.
Tuy Bách Tí Quyền này chỉ là võ kỹ loại một, nhưng nếu có thể tu luyện đến trình độ cao nhất thì cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cùng một trình độ, nếu không có võ kỹ cao nhất tương ứng để chống lại thì tất nhiên sẽ không địch nổi. Vậy nên tất cả mọi người đều biết, Sở Hành thua là chuyện không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Sở Nguyệt chau mày, lặng lẽ bước về phía trước ra hai bước, muốn phòng ngừa Sở Chân thầm hạ độc thủ.
“Sở Nguyệt, lúc xem cuộc chiến thì không ra tay, chắc ngươi biết rõ quy tắc này đúng không?”
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên bên tai Sở Nguyệt, nàng quay đầu lại xem thì thấy Sở Thành đang cười †ủm tỉm nhìn mình.
Sở Nguyệt thầm kêu không tốt, nàng không ngờ tên Sở Thành này lại đê tiện đến vậy, thế mà dám âm thầm nhìn chăm chăm nàng.
Mà càng là như thế thì càng thể hiện răng, hai huynh đệ bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Sở Hành, chuyện này khiến nàng càng thêm lo lắng.
“Bộp bộp bộp!”
Quyền ảnh đầy trời gần như che khuất tầm nhìn của Sở Hành, thầm mang theo tiếng xé gió, mạnh mẽ hướng về phía hắn.
Sở Hành có thể cảm nhận được quyền lực của Sở Chân không thể xem thường, không hề có chút nương tay nào, có thể thấy được thật sự hắn đã hạ sát tâm.
Có điều Sở Hành lại không sợ hãi mà là đứng yên tại chỗ, không tránh không né, chờ đợi đòn công kích của hän đến.
“Sở Hành choáng váng rồi à? Sao lại không né?”
“Có lẽ thật ra hắn vẫn muốn tránh, nhưng hắn tránh nổi sao? Lấy thực lực của hắn chắc còn chưa kịp phản ứng lại đâu.
“Vậy cũng hợp lý, hắn chính là phế vật ở ngoại môn tận năm năm mà”
Mọi người thấy Sở Hành không né, đều cho răng hẳn đã bị uy thế của Sở Chân dọa cho ngây người, ai cũng nở nụ cười hả hê khi người khác gặp họa.
“Hô!”
Vào đúng khoảnh khắc Sở Chân tới gần, tay áo của Sở Hành bỗng nhiên vung lên, một cỗ khí tức cường đại bộc phát ra từ trong cơ thể hẳn.
Khí tức kia đập vào mặt, lập tức làm Sở Chân sửng sốt, bởi vì trong luồng khí tức đó, hắn cảm nhận được sát khí.
“Bộp!”
Ngay khi Sở Chân đang ngây người, Sở Hành bỗng nhiên đánh ra một chưởng, tốc độ cực nhanh, còn không đợi mọi người kịp phản ứng lại đã đánh thẳng lên ngực Sở Chân.
“Ầm!” Một chưởng đánh trúng, Sở Chân lập tức cảm thấy khí huyết quay cuồng, cơn đau nhức từ ngực truyền đến.
“Bộp bộp bộp!” Nhưng hẳn còn chưa kịp nghĩ nhiều, Sở Hành đã đồng loạt đánh thêm mấy chưởng, lại lần nữa đánh trúng toàn bộ.
“Ô oa..” Sở Chân la lên một tiếng, hai chân mềm nhữn, vậy mà lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Sở Hành, rồi không còn sức lực mà nằm bẹp trên mặt đất.
“Ờm..”
Một màn này, mọi người xem đến trợn mắt há mồm, bởi vì bất kể như thế nào họ cũng không thể ngờ được, Sở Hành sẽ bạo phát sức mạnh như vậy.
Nhưng họ lại càng không biết, đây chỉ là hậu quả khi Sở Hành đã nương tay mà thôi, nếu không thì chỉ cần hắn đánh một chưởng đã có thể khiến Sở Chân đang sống sờ sờ chết tươi rồi.
“Ngươi là Linh Vũ tầng thứ tư?” Lúc này Sở Uy mở miệng, hai mắt hắn ta dán chặt vào Sở Hành, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
“Cái gì? Linh Vũ tầng thứ tư?”
Lời này của Sở Uy vừa thốt ra, rốt cuộc thì mọi người cũng phản ứng lại. Không cần võ kỹ mà lại có thể đánh bại Linh Vũ tầng thứ ba, vậy quả thật cần có thực lực của Linh Vũ tầng thứ tư mới làm được.
Chỉ là, khi cụm từ Linh Vũ tầng thứ tư' này liên hệ với Sở Hành lại khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rất khó có thể tiếp thu.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Sở Nguyệt cũng trừng to hai mắt, cái miệng nhỏ cũng hơi hé ra, cả mặt đều là vẻ giật mình.
Sở Hành vẫn chưa để ý tới mọi người, mà là lập tức đi đến cái bàn trước, thu ba cây Tiên Linh thảo lại trước, rồi mới đi về phía cửa.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, người nhà luận bàn, vậy mà ngươi lại hạ tay nặng như thế, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?” Ngay vào lúc này, một tiếng quát chói tai bỗng nhiên vang lên.
Định thần nhìn lại, Sở Thành đã đỡ Sở Chân dậy, nét mặt gã tràn đầy sự giận dữ, đệ đệ bị người đánh thản như thế, gã không thể nhãn nhịn được.
“Làm sao nào? Bây giờ mới nhớ ra ta cũng là người Sở gia à? Lúc trước hình như ngươi đâu có nói thế?” Sở Hành lạnh nhạt cười, hẳn nói: “uống chi ngươi cũng đã nói, quyền cước không có mắt, nếu ai bị đả thương thì cũng đừng oán trách, vậy ngươi hiện giờ là như thế nào đây? Thật sự không thua nổi à?”
“Đánh rắm, ta không thua nổi ư? Rõ ràng là ngươi cố ý ra tay tàn nhẫn.” Sở Chân cần răng chịu đựng đau, lớn tiếng trách cứ nói.
Thân là đương sự, hắn biết rõ, một chưởng kia của Sở Hành đã đánh bại hẳn rồi, chỉ là vừa rồi Sở Hành lại liên tục. đánh nhiều chưởng lên trên người hắn, rõ ràng là cố ý làm thế, cố ý làm hắn chịu khổ.
Mà nghe hắn nói như vậy, Sở Hành lại cười: “Sở Hành ta chỉ vừa mới bước vào Linh Vũ tầng thứ tư thôi, đối với thực lực của bản thân cũng không quá hiểu rõ.”
“Mà lúc trước võ kỹ của ngươi lại cường thế như vậy, ta đương nhiên không dám khinh địch, cho nên đã dùng toàn lực. ứng đối.”
“Ai ngờ được ngươi lại chỉ là một con hổ giấy, yếu đến mức không chịu nổi một kích, uổng công ta xem trọng ngươi.”
“Ngươi...” Nghe Sở Hành nói như vậy, sắc mặt Sở Chân trắng bệch, huyết khí trong bụng quay cuồng, hắn thiếu chút nữa đã tức đến mức chết ngay tại chỗ.
Bị một tên phế vật trong mắt mọi người đánh bại thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị vũ nhục trước mặt mọi người nữa, thật sự khiến hắn khó có thể chấp nhận được.
Chỉ có điều, dù cho hắn có không cam lòng đi nữa thì cũng không thể nói gì thêm, bởi vì quy tắc vừa nãy quả thật là do hai huynh đệ hắn lập ra.
“Sở Hành, ngươi không nên quá cuồng vọng, có dũng khí ngươi giao thủ cùng ta đây! ” Đúng lúc này, một người khác của Sở gia đứng dậy.
“ð? Ngươi cũng muốn luận bàn với ta à? Cũng được thôi, lấy Tiên Linh thảo làm tiền đặt cược, có dám không?” Sở Hành duỗi tay với người nọ.
“Ngươi...” Vị này cũng giống như Sở Chân, đều là bái nhập Thanh
Long tông cùng Sở Hành, chỉ là thực lực của hắn ta còn không băng Sở Chân.
Nếu như nói hẳn ta giao thủ với Sở Hành thì hẳn dám, nhưng nếu lấy Tiên Linh thảo làm tiền đặt cược thì hắn ta thật sự không dám.
“Như thế nào? Còn có ai muốn ra mặt thì các ngươi có thể đứng ra, chỉ cần các ngươi bỏ được Tiên Linh thảo.”
Sở Hành quét ánh mắt về phía mọi người nhưng không có một ai dám đối đầu với Sở Hành cả, không phải bọn họ sợ Sở Hành, chỉ là bọn hắn thực sự không dám lấy Tiên Linh thảo làm tiền đặt cược, đó chính là mệnh căn của bọn họ đấy.
“Sở Hành, ngươi đừng quá đáng.” Rốt cuộc, Sở Uy cũng mở miệng.
“Làm sao nào? Sở Uy đại ca cũng muốn luận bàn với ta à? Nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là ngươi lớn hơn ta năm tuổi đúng không.”
“Nếu ngươi không ngại bị người ta nói ỷ lớn hiếp nhỏ thì †a cũng không ngại cùng ngươi thử một lần, dù sao nếu ta thua cũng không mất mặt, còn nếu thẳng thì sẽ kiếm hời, có đúng không?”
Nghe Sở Hành nói như vậy, tuy hai tay của Sở Uy nắm chặt, nhưng hắn ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Bởi vì Sở Hành nói rất đúng, hẳn ta không giống Sở Thành và Sở Chân, có nói thế nào thì bọn họ và Sở Hành cũng ngang nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!