“Thành viên cuối cùng của Sở Minh ta đã đến.
“Mọi người cùng hoan nghênh, Sở Hành sư đệ, vỗ tay chúc mừng.”
“Bốp bốp...
Sở Nguyệt đưa Sở Hành ra phía sau, vừa tung hô vừa vỗ tay.
Thấy vậy, mấy thành viên Sở Minh không phải của Sở gia cũng võ tay chào đón theo, gật đầu chào hỏi với Sở Hành.
Hôm qua bọn họ cũng đã được thấy thực lực của Sở Hành, cho dù người Sở gia nhìn Sở Hành thế nào, ít nhất trong lòng bọn họ cũng đã công nhận Sở Hành.
Chỉ là, ngoài mấy người Sở Nguyệt thì mấy đệ tử Sở gia kia cũng không tỏ vẻ gì, hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn Sở Hành cũng không lương thiện gì.
“Sở Nguyệt, ngươi có nhầm hay không, sao lại dẫn theo người ngoài gia nhập Sở Minh ta? Mau bảo hẳn cút đi” Sở Uy đột nhiên tức giận nói.
“Không sao, Sở Minh ta không hoan nghênh hản, bảo hẳn mau cút đi” Cùng lúc đó, người khác cũng lớn tiếng nói.
ml thanh bọn họ rất lớn, như cố ý để tất cả mọi người nghe thấy vậy, trên thực tế, bọn họ cũng đã khiến người xung quanh chú ý đến.
Lúc này, Sở Hành nhíu chặt mày, dù thế nào thì hản cũng không ngờ được, mấy người Sở Uy lại dùng cách như vậy. chào đón hẳn.
Thế này nào phải hoan nghênh, đơn giản chính là cố ý khiến hăn xấu mặt, khiến hẳn mất mặt trước nhiều đệ tử.
“Sở Uy đại ca, các người làm gì vậy? Hôm qua chẳng phải huynh đã nói rồi sao...” Lúc này, Sở Nguyệt cũng lo lắng, nàng cũng không biết phải làm sao.
“Sở Nguyệt, muội im miệng cho ta, Sở Minh này là do ta quyết, Sở Minh ta có thể nhận bất kỳ người nào gia nhập,
nhưng tuyệt đối sẽ không nhận Sở Hành hän.” Sở Uy cũng không cho Sở Nguyệt có cơ hội lên tiếng.
“Sở Uy, không ngờ huynh...”
“Được, huynh không nhận Sở Hành đệ thì ta cũng rút khỏi Sở Minh”
Cuối cùng Sở Nguyệt cũng phản ứng lại, nàng biết nàng đã bị Sở Uy lợi dụng, lợi dụng nàng để khiến Sở Hành khó xử như vậy.
“Sở Nguyệt, chuyện này e rắng không phải do muội nói là được, trừ phi muội rời khỏi Sở gia, nếu không muội không thể rút khỏi Sở Minh” Sở Uy cười lạnh, như thể sớm đã đoán được Sở Nguyệt sẽ có phản ứng như vậy.
“Huynh... Huynh đúng là..” Sở Nguyệt tức giận nghiến răng, nhưng lại không biết làm sao cho tốt, bất đắc dĩ chỉ đành dời mắt nhìn Sở Hành: “Sở Hành đệ, ta...
“Sở Nguyệt tỷ, không cần giải thích, ta biết chuyện này không trách tỷ” Vẻ mặt Sở Hành rất bình tĩnh, hẳn liếc nhìn đám người Sở Uy, bình tĩnh nói:
“Sở Minh các người không nhận Sở Hành ta đúng không? Được, tốt lắm, nhớ rõ lời hôm nay các ngươi đã nói, Sở Hành †a cam đoan, rồi sẽ có một ngày, các người sẽ hối hận vì những gì xảy ra ngày hôm nay”
“Ha ha ha, đúng là nực cười, người thực sự nghĩ ngươi là nhân vật to lớn nào hay sao? Chúng ta hối hận? Ngươi cũng đáng để chúng ta hối hận?”
“Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, đúng là không có mặt mũi.”
Thế nhưng căn bản không ai xem trọng lời của Sở Hành, theo bọn họ thấy, Sở Hành chẳng qua chỉ là một phế vậy, bởi vì lúc còn nhỏ, trong lòng bọn họ đã xem như Sở Hành là như vậy rồi.
“Nơi này đúng là náo nhiệt thật.” Nhưng ngay lúc này, một âm thanh vang dội bỗng vang lên.
Đưa mắt nhìn sang thì thấy hai thiếu niên, đang thong dong bước đến.
Đây là một cặp huynh đệ song sinh, bộ trường bào màu tím trên người rất bẩn, bẩn đến mức có thể nhìn thấy lớp đầu bóng.
Hơn nữa hai người còn cầm một khúc mía trong tay, khi nhai liên tục tạo ra âm thanh rào rào chói tai, thực sự rất khó chịu.
Chỉ là, khi bọn họ nhìn thấy hai người này, nhìn thấy huân chương trước ngực thì không ai là không kinh ngạc.
Trên huân chương đó có khắc một đôi cánh, mà đó chính là ký hiệu của đồng minh mạnh nhất, Dực Minh.
“Là thành viên của Dực Minh, long huynh hổ đệ” Lúc này,
rất nhiều người đều đã nhận ra hai người này, tiếng kinh hô vang lên không ngừng.
Các nam đệ tử đều có vẻ ngưỡng mộ, còn các nữ đệ tử thì lại liên tục thét chói tai, dáng vẻ như đã phải lòng hai người này vậy, ngay cả Sở Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Sở Nguyệt tỷ, tỷ biết bọn họ sao?” Sở Hành hiếu kỳ hỏi.
“Ừ, bọn họ tên là Bạch Long và Bạch Hổ, băng tuổi với ta, đều mười sáu.”
“Năm đó bọn họ và ta cùng bái sư gia nhập Thanh Long Tộc, nhưng năm mười hai tuổi đã vượt qua kỳ thi Nội Môn, hơn nữa còn xếp hạng nhất kỳ thi năm đó.”
“Nghe nói, một năm trước bọn họ đã tiến vào Linh Võ tầng thứ sáu, là đệ tử thiên tài thật sự.”
Sở Nguyệt nói đến hai người này, vẻ mặt rất nghiêm túc, có thể thấy trong lòng Sở Nguyệt, hai người này đã có vị trí rất lớn.
“Mười sáu tuổi, mà đã đến Linh Võ tầng thứ sáu rồi!”
Nghe thấy Sở Nguyệt nói như vậy, Sở Hành cũng nghiêm túc quan sát Long huynh Hổ đệ, phải biết rằng đại ca hắn Sở Cô Vũ lúc mười bảy tuổi tiến vào Linh Võ tầng thứ sáu cũng đã được người ta gọi là thiên tài rồi.
Mà hai người này còn sớm hơn Sở Cô Vũ cả một năm, có thể thấy, quả nhiên thành viên của Dực Minh không thể xem thường, cũng khó trách lại được gọi là tổ chức thần thoại.
“Long... Long huynh Hổ đệ, hình như bọn họ đang đi đến chỗ chúng ta, chúng... Chúng ta... Không có ai kiếm chuyện gì với bọn họ đấy chứ?”
Thấy mục tiêu của Long huynh Hổ đệ là chỗ này, tất cả thành viên của Sở Minh đều trở nên căng thẳng, ngay cả Sở Uy cũng không ngoại lệ.
Dù sao danh tiếng hai anh em này cũng rất vượt trội, dù bỏ qua thân phận Dực Minh thì vẫn không thể che mờ được hào quang của bọn họ.
Nhân vật như vậy, bọn họ không dám đắc tội, vì nếu đắc. tội với bọn họ thì tương đương với việc bị Nội Môn kết án tử hình rồi.
Nhưng khi Long huynh Hổ đệ đến gần, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bọn họ phát hiện mục tiêu của Long huynh Hổ đệ lại là Sở Hành.
“Ngươi tên Sở Hành?” Bạch Long đánh giá Sở Hành.
“Có chuyện gì?” Sở Hành thong dong đáp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!