Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL)

"Ta nói này Sở Hành, ngươi cũng không ổn lắm nhỉ, cả ngày trời mà chưa thu hoạch được gì cả." Sở Tuyết nhìn túi đựng xẹp lép của Sở Hành thì cười mỉa nói.

“Thì sao, mười người các ngươi đi cùng nhau nhưng cũng đâu có khá khẩm gì hơn ta?" Sở Hành liếc nhìn Sở Tuyết mấy cái túi xẹp lép của đám bọn họ, chế giễu nói.

“Ta thực sự không hiểu Sở Uy nghĩ thế nào mà lại gộp mười đứa vô tích sự vào cùng một nhóm, đã vậy còn chạy vào vòng giữa, không lẽ các người đến đây để chơi hả? Có đủ lương khô không đó?"

"Nói nhảm." Nghe Sở Hành nói vậy, Sở Tuyết lập tức nổi giận, chín nô tài bên cạnh cũng vô cùng bất mãn.

Đặc biệt là Sở Cao, hắn chỉ vào Sở Hành quát lớn: "Nếu ngươi dám vô lễ với tiểu thư nhà ta lần nữa, ngươi có tin ta phế ngươi hay không."

“Nếu ngươi cảm thấy có thể làm được, thì có thể tới đây thử xem” Sở Hành khinh thường liếc nhìn Sở Cao, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn lương khô.

"Ngươi nghĩ ta không dám?" Sở Cao vừa nói vừa hùng hổ bước về phía Sở Hành, từng cơn lốc nổi lên dưới chân hän, cuốn bay toàn bộ lá cây ở xung quanh, thi triển tất cả sức mạnh của Linh Vũ tầng thứ bốn.

Lúc Sở Cao vừa đến gần Sở Hành, Sở Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lập tức bản ra hai tia hàn quang, đâm vào đôi mắt Sở Cao như những lưỡi dao sắc bén.

“Soạt.”

Lúc này, Sở Cao lập tức dừng bước, sau đó vội vàng lùi về phía sau hai bước, bởi vì lúc hắn nhìn thấy ánh mắt của Sở Hành, hẳn cảm nhận được có một thứ gì đó, chính là sự uy hiếp.

Cảm giác uy hiếp này khiến Sở Cao ớn lạnh sống lưng, trong lòng lập tức hoảng loạn, bởi vì trước đây hẳn đã từng bị uy hiếp như vậy, nên hẳn biết rất rõ người có thể tạo cho hẳn cảm giác đó đáng sợ đến mức nào.

Mặc dù hẳn cảm thấy khó tin, nhưng dù sao thì Sở Hành cũng mới chỉ tu võ tầng thứ bốn, hơn nữa còn mới bước vào nội môn, thế nhưng cảm giác uy hiếp này nói cho hắn biết, mình không thể đấu lại Sở Hành.

“Ực”

Sở Cao nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát quay người lại, rút lui một cách chán chường.

Đám người Sở Tuyết nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ngơ ngác, sao còn chưa đánh mà đã lui rồi? Việc này thực sự

quá mất mặt!

Nhưng nếu để họ biết Sở Cao bị ánh mắt Sở Hành dọa sợ, bọn họ sẽ càng mất mặt hơn.

"Sở Cao, ngươi làm sao vậy?" Sở Tuyết tức giận mắng. “Tiểu thư, ta” Sở Cao không biết trả lời thế nào.

“Đồ phế vật vô dụng.”

Nhìn dáng vẻ hèn nhát của Sở Cao, Sở Tuyết tức đến

nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể cay nghiệt nói với Sở Hành:

"Sở Hành, ngươi thực sự đã trưởng thành rồi, ngươi quên là hồi nhỏ mình đã bị Hồng Phi ca đánh đến khóc thét sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là ngươi đừng bao giờ quay lại Sở gia. Nếu không, ta sẽ bảo Hồng Phi ca đánh ngươi thảm hơn nữa”

Nghe Sở Tuyết nói vậy, Sở Hành đột nhiên nằm chặt hai tay, lương khô trong tay bị nghiền nát thành từng mảnh. Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh từ trung tâm quét qua, thổi mấy người Sở Tuyết liên tục lùi về phía sau, đến cả Sở Cao cũng. không thể cản lại được.

Sở Hồng Phi chính là người sỉ nhục Sở Hành nặng nề nhất. Sở Hành sẽ không bao giờ quên được, năm đó hẳn chỉ mới tám tuổi đã bị Sở Hồng Phi mười tuổi đánh đến mức không thể đứng dậy, năm liệt trên giường hơn nửa tháng.

Điều quan trọng nhất là sau chuyện đó, Sở Cô Vũ đã tìm đến Sở Hồng Phi để yêu cầu giải thích, thì cũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm tím. Sự việc này đã trở thành cái gai trong lòng Sở Hành, một cái gai nếu không rút ra, thì vẫn sẽ đau âm Ï mỗi khi nghĩ đến.

Sở Hành chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tỏa ra khí lạnh dày đặc, nói với Sở Tuyết với giọng điệu lạnh như băng:

“Sở Tuyết, ngươi hãy nói cho Sở Hồng Phi biết, buổi họp. mặt gia tộc năm nay Sở Hành ta sẽ về, bảo hẳn chuẩn bị quỳ xuống cầu xin ta tha thứ”

“Còn bây giờ, tốt nhất là các ngươi nên biến khỏi mắt ta ngay lập tức, nếu không ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận cả đời.”

Nếu như là bình thường, Sở Tuyết nhất định sẽ phản bác lại Sở Hành, thế nhưng bây giờ nàng lại không có cái gan đó. Khí tức Sở Hành tản ra lúc này khiến hai chân nàng mềm nhữn, thân thể không ngừng run lên bần bật, nàng biết cảm giác này được gọi là sợ hãi.

Cuối cùng Sở Tuyết không nói gì, quay người đi sâu vào. núi rừng. Đám người Sở Cao cũng vội vàng chạy theo nàng, bởi vì cũng tương tự như Sở Tuyết, bọn họ không thể chống lại khí tức của Sở Hành.

Sau khi đám người Sở Tuyết rời đi, Sở Hành thu dọn lại đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Bởi vì Sở Hành biết Sở Hồng Phi không phải là người dễ đối phó. Hắn không chỉ là người mạnh nhất Sở gia năm đó, mà thành tích hiện tại cũng chỉ đứng sau Sở Cô Vũ.

Ngoài Sở Cô Vũ ra, Sở Hồng Phi là người duy nhất của Sở gia được nhận vào tông môn hạng nhất. Việc được tông môn hạng nhất thu nhận đã thể hiện rõ trình độ võ thuật của hắn.

Hơn nữa, kể từ khi gia nhập tông môn, Sở Hồng Phi chưa từng trở về Sở gia, vậy nên không ai biết được thực lực hiện tại của hẳn.

Tuy nhiên, Sở Hành lại cảm thấy năm nay Sở Hồng Phi có thể sẽ trở lại. Dù sao thì phụ thân của hẳn cũng là một trong những ứng cử viên cho vị trí gia chủ.

Với tư chất của Sở Hồng Phi, cho dù hiện tại hẳn chưa đạt tới Linh Vũ tầng thứ sáu, thì ít nhất cũng đã đạt tới Linh Vũ tầng thứ năm. Vì vậy, Sở Hành phải nâng cao thực lực của mình càng nhanh càng tốt, ít nhất cũng phải đạt đến Linh Vũ tầng thứ năm.

“Aaaa, đừng có chạm vào tai”

Sở Hành chưa đi được bao xa, thì nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên từ trong rừng, đó chính là giọng của Sở Tuyết.

Sở Hành khế cau mày, sau khi do dự một lúc, hắn vẫn chạy về phía phát ra tiếng hét.

Cùng lúc đó, một cảnh tượng khó coi đang diễn ra tại một bãi đất trống trong rừng núi.

Sở Cao và chín người khác run rẩy đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, còn ở giữa bãi đất trống, Sở Tuyết đang bị ba nam nhân đùa giỡn.

Ba người này là những thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặt mày thô tục, sau lưng mỗi người đeo một thanh huyền thiết kiếm, chứng tỏ họ là thành viên của Kiếm Đạo Minh.

“Sư muội đừng sợ, bọn ta không có ý gì xấu, bọn ta chỉ muốn trò chuyện với muội một chút thôi.”

Tên nam tử mặt rỗ trong số đó kéo mạnh chiếc áo bào màu tím của Sở Tuyết, một ống tay áo lập tức bị hắn ta xé toạc, lộ ra làn da trắng như tuyết.

"Chậc chậc, trắng quá đi mất. Ta rất thích nha đầu trắng trẻo, mịn màng như thế này."

Hai người còn lại cũng sờ soạng khắp người Sở Tuyết, trong mắt bọn họ lộ rõ sự thèm thuồng, trong miệng không ngừng chảy ra nước bọt.

"Các ngươi đối xử với đồng môn như vậy, không sợ trưởng lão trừng phạt các ngươi sao?" Sở Tuyết nước mắt giàn dụa, giãy dụa một cách yếu ớt.

"Sư muội, bọn ta ở đây để bảo vệ muội. Trưởng lão khen bọn ta còn không kịp, làm sao có thể trừng phạt được?”

"Phải đó, nếu như đi theo mấy tên vô dụng này, muội sẽ chỉ gặp phải nguy hiểm, tốt nhất là hãy ở lại với bọn ta. Khi lộc đi săn kết thúc, bọn ta sẽ thưởng cho muội một ít, khà

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận