“Đây... không phải là ảo giác đúng không?”
Sở Hành giật mình, hắn có thể cảm ứng được vị trí cụ thể của linh dược, tất nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
Nếu lực cảm ứng này là thật, có nghĩa là hắn sẽ rất thuận lợi khi ở trong núi Linh Dược này.
“Bịch”
Nghĩ như vậy, Sở Hành không hề do dự mà là đi về phía hẳn cảm nhận được, muốn tìm cho ra nhẽ.
Càng đi tới gần, Sở Hành càng vui sướng, vì Thiên Linh thảo lay động trong đầu hắn càng ngày càng mạnh, gần như có thể chứng minh rằng cảm ứng của hắn không phải ảo giác.
Sau khi Sở Hành đi xuyên qua một đám cỏ dại, phía trước thật sự có một cái cây màu đỏ, là Thiên Linh thảo.
Thiên Linh thảo cao hơn Địa Linh thảo vài phần, nhánh cây màu đỏ tản ra ánh sáng đỏ rực, y như ngọn lửa đang cháy, trong đêm có vẻ rất xinh đẹp.
“Bé con, đùa ta suốt một ngày, để ta xem bây giờ ngươi có thể chạy thoát không.”
Sở Hành thấy Thiên Linh thảo thì chạy như bay tới, hắn ngưng tụ linh khí dưới lòng bàn chân, tốc độ tức thì nhân đôi, gần như đến được gần Thiên Linh thảo trong một thoáng chớp mắt.
“Ùng” Nhưng Sở Hành còn chưa kịp ra tay thì linh thảo đó đã biến mất.
“Muốn chạy sao, ngươi có thể chạy thoát sao?”
Thấy Thiên Linh thảo ẩn mình bỏ chạy, Sở Hành cười lạnh, bước một bước về phía trước, tay không vồ xuống đất trống, một tiếng hét chói tai vang lên, Sở Hành đã năm một gốc Thiên Linh thảo trong tay.
Sau khi Thiên Linh thảo bị Sở Hành túm được lập tức hiện nguyên hình, bắt đầu giấy giụa điên cuồng, sức lực lớn hơn Địa Linh thảo mấy lần, nhưng ở trong tay hắn thì cũng chỉ tốn công tốn sức, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn mặc người cướp mất linh tính, biến thành một cái cây thảo dược màu đỏ dài nửa tấc, bị hắn xách ngược trong tay.
“Xem ra không phải ảo giác thật.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!