Sở Hành đã nghe nói đến cái tên hung thú này từ lâu.
Chúng là một loại quái vật có thể tu luyện, được chia thành chín cấp bậc từ yếu đến mạnh, tương ứng với chín tâng Linh Vũ của người tu võ.
Tuy nhiên, nghe nói sức mạnh của hung thú cấp ba mạnh hơn nhiều so với người tu võ ở Linh Vũ tầng thứ ba, thậm chí còn có thể đấu ngang tay với cao thủ Linh Vũ tầng thứ tư.
Do đó, Sở Hành không dám khinh thường. Hắn biết nơi này có cơ quan, chỉ cần nó được phát động, hung thú sẽ lập tức xuất hiện.
“Âm” Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa đá giam giữ hung thú từ từ mở ra.
"Thật kỳ lạ, ta còn chưa bước vào đại điện, tại sao cửa đá lại mở ra chứ?" Sở Hành cảm thấy kinh ngạc.
"Ầm ầm ầm ầm” Nhưng ngay sau đó, bốn mươi cánh cửa đá ở hai bên đại điện đều được mở ra.
Sở Hành lúc này đã chết lặng, bởi vì trong cánh cửa đá đen kịt đó, từng đôi mắt đỏ như máu đã mở ra, một luồng sát khí mạnh mẽ đang dần bao trùm khắp đại điện.
"Mẹ kiếp, các ngươi đùa với ta à?" Sở Hành hét lên. Rõ ràng hắn nghe nói ải cuối cùng của mỗi đợt khảo hạch là một con hung thú, thế đây là chuyện gì?
"Aaaaal" Nhưng ngay lúc này, Sở Hành cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì mấy bóng đen kia đã từ từ bước ra khỏi cửa đá, tiến vào bên trong đại điện.
Hắn có thể thấy rõ hình dáng những con quái vật này, chúng trông giống như những con hổ dữ, nhưng lại to gấp đôi hổ.
Toàn thân chúng là một màu đen sì, tất cả những gì có thể nhìn thấy là nanh vuốt sắc nhọn như lưỡi dao, cùng với một đôi mắt đỏ quạnh như máu.
Tổng cộng có bốn mươi con hung thú, bọn chúng có bề ngoài giống nhau, có lẽ là cùng một chủng loại. Thế nhưng, sau khi quan sát cẩn thận, Sở Hành phát hiện trên trán bọn chúng có đường vân kỳ lạ, đây rõ ràng là dấu hiệu chia cấp của chúng.
"Gào!" Lúc này, một con hung thú gầm lên, rồi nhìn về phía đài cao ở sâu trong đại điện.
Ngay lập tức, tất cả hung thú đều nhìn về phía đài cao với vẻ mặt thèm thuồng.
"Mẹ kiếp, cái đám đạo tặc này." Sở Hành thấy vậy thì tức giận, sao hắn có thể để mấy con hung thú này hưởng thụ mấy món bảo bối đó chứ? Hắn tức giận chửi rủa, sau đó bay về phía đài cao.
"Gào!" Sở Hành vừa bước vào đại điện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của hung thú.
Bây giờ thì hay rồi, bốn mươi con hung thú vậy bỏ qua cho Tiên Linh thảo, đồng loạt tấn công về phía Sở Hành, như thể máu thịt con người còn hấp dẫn bọn chúng hơn cả Tiên Linh thảo.
"Cút đi" Một con hung thú cấp hai tiến về phía Sở Hành, nhưng hắn chỉ đấm vào đầu nó một quyền đã dễ dàng khiến nó trọng thương.
Nhưng cùng lúc đó, vài con hung thú đã vây lấy hắn, sát khí đáng sợ của chúng đủ để khiến một người run rẩy.
Thế nhưng, Sở Hành không hề sợ hãi, hắn nhanh nhẹn như một chú khỉ, nhảy trái nhảy phải vào giữa đám hung thú. Mỗi lần hắn ra tay sẽ có một con hung thú bị giết chết.
Vào giờ khắc này, Sở Hành còn giống quái vật hơn là đám hung thú tàn bạo này. Chỗ nào trên người hắn cũng là vũ khí sắc bén và kiên cố, dù cho đám hung thú này có da dày thịt béo đến đâu, cũng không thể chịu được đòn tấn công của hắn.
Vào khoảnh khắc này, Sở Hành có thể cảm nhận được trong cơ thể hắn không chỉ dâng trào linh khí của trời đất, mà còn có thần lôi cửu sắc mà hắn vừa yêu vừa hận kia. Chính thần lôi đã mang đến cho hắn sức mạnh to lớn, và cũng rèn luyện cơ thể của hắn trở nên hoàn thiện.
"Gào!” Trong lúc Sở Hành đang không ngừng chém giết, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gầm chói tai.
Hắn quay người lại, kinh ngạc nhìn về phía con hung thú khổng lồ đang giơ vuốt về phía đầu hắn.
Móng vuốt khổng lồ của con hung thú này rất khác biệt, nó mạnh hơn gấp mấy lần so với mấy con hung thú khác, nếu như bị móng vuốt của nó vồ trúng, đầu hăn sẽ lập tức tan nát.
"Vụt." Sở Hành lùi về phía sau theo bản năng, cố gắng tránh né móng vuốt khổng lồ của hung thú.
Thế nhưng, tốc độ của móng vuốt khổng lồ quá nhanh, mặc dù đầu của Sở Hành đã thoát khỏi đòn tấn công, nhưng nó vẫn cào trúng ngực hắn.
"Ách”" Trên ngực hắn rách thành năm vết máu lớn, cảm giác đau đớn chí mạng khiến Sở Hành không kiềm được hét lên.
"Ta muốn xé xác ngươi." Nhưng so với cảm giác đau đớn, Sở Hành cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn.
Hắn đã nhìn thấy con hung thú tấn công mình có bốn đường vân trên trán, chứng tỏ rằng đó là một con hung thú cấp bốn.
Nếu là người khác, chắc chăn đã quay đầu bỏ chạy, bởi vì cho dù ở cùng một cảnh giới, sức mạnh của hung thú vẫn sẽ mạnh hơn con người.
Nhưng thay vì bỏ chạy, Sở Hành lại điên cuồng lao về phía hung thú. Hành động liều lĩnh của hắn khiến cả hung thú không có trí tuệ cũng phải sững sờ trong vô thức.
"Kengl!"
Nhân lúc hung thú chưa kịp phản ứng, Sở Hành dùng sức đấm một quyền vào trán nó.
Không hề có máu văng tung tóe như trong tưởng tượng, thay vào đó là một tiếng động lớn giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Thậm chí Sở Hành còn cảm giác được bàn tay của mình đang dần trở nên tê dại, giống như cú đấm vừa rồi của hắn không phải đánh vào đầu hung thú, mà là đánh vào một bức tường sắt.
"Gào!"
Thế nhưng, cú đấm của Sở Hành cũng không hề tâm thường. Con hung thú đó kêu lên đau đớn, lùi về phía sau vài bước, rõ ràng nó cũng cảm nhận được sự đau đớn.
"Đi chết đi."
Thấy đòn tấn công của mình vẫn có hiệu quả, Sở Hành cũng không nhân nhượng nữa. Hắn giơ hai tay lên, từng nắm đấm liên tiếp lao tới rồi nặng nề rơi xuống như mưa bão, liên tục đánh vào phần thân của hung thú.
Phải nói rằng sức mạnh bộc phát của Sở Hành quá lớn. Đối mặt với đòn tấn công điên cuồng của hắn, con hung thú lớn hơn hắn gấp mấy lần cũng phải liên tục lùi bước. Nó còn đang định đánh lén hắn thì đã bị một nắm đấm đánh chết.
Cuối cùng, bốn mươi con hung thú đã bị hắn đánh ngã xuống đất, phần lớn đều bị đầu lìa khỏi xác, chết một cách vô cùng bi thảm.
Mặc dù phần thân của con hung thú cấp bốn kia vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cái đầu khổng lồ của nó đã bị Sở Hành nghiền nát.
"Hộc hộc hộc." Sở Hành đang đứng trong vũng máu, không ngừng thở dốc.
Sau một trận huyết chiến, trên người hắn đã xuất hiện thêm vài vết thương đáng sợ, nhưng lại không có vết thương nào chí mạng. Ngoại trừ vết thương do hung thú cấp bốn gây ra, những vết thương do những con hung thú khác gây ra chỉ đơn giản là vết thương ngoài da, vẫn chưa chạm được đến thịt.
"Rốt cuộc cơ thể đáng sợ này của ta mạnh đến mức nào?"
Sở Hành tự hỏi mình, bởi vì so với những con hung thú tàn bạo kia, hắn cảm thấy mình còn giống sắt thép hơn.
Cơ thể như vậy đúng là đã vượt quá giới hạn của con người, hắn lại một lần nữa nhận ra khả năng đặc biệt của mình.
Sau khi nhìn chung quanh, Sở Hành nhảy lên đài cao, không thèm nhìn mà ôm hết tất cả võ kỹ và Tiên Linh thảo vào trong ngực.
Sau khi cất hết đồ, Sở Hành không hề bước đến mở cánh cửa đang bị đóng kín, mà quay trở lại lối vào ban nấy, đi vào bên trong cơ quan trận.
Tuy nhiên, sau khi Sở Hành rời đi không lâu, hơn mười bóng người bước ra khỏi phòng đá dùng để nhốt hung thú, người dẫn đầu chính là Tô Linh.
Lúc này, Tô Linh và nhóm trưởng lão lớn tuổi đều có vẻ mặt kỳ lạ.
Tuy bọn họ chỉ nhìn thấy Sở Hành không ngừng vung tay đấm về phía con hung thú cấp bốn đã chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh nhiều con hung thú mạnh mẽ và to lớn như vậy lại bị một tên thiếu niên giết chết, bọn họ vẫn không thể nào tin được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!