Không lớn tuổi lắm, trông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi.
“Cuối cùng thần y Điền cũng đến rồi! Chúng tôi chờ đã lâu, thần y mau đến xem xem bệnh của bố tôi có thể chữa khỏi hay không?!”, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da lo lắng nói.
Với tình trạng hiện tại, nếu như ông cụ Khương đang nằm viện thì chắc chắn đã nhận được giấy thông báo bệnh nguy kịch rồi.
Mạng sống như sợi dây treo lơ lửng, hơi thở càng lúc càng yếu!
Với tâm lý “thử một lần xem sao”, bọn họ nghe nói có một thần y ở vùng Giang Nam có thể giúp người bệnh chết đi sống lại, nên đã chi rất nhiều tiền để mời ông ta đến chữa trị.
Thần y Điền cũng chỉ đi đến trước giường xem qua một chút, đoạn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ giọng: “Lúc gọi điện, các vị không hề nói rõ tình trạng của bệnh nhân! Tình trạng thế này, có hơi khó đấy!”
“Vậy… còn cứu chữa được không ạ?”, một người phụ nữ đứng bên cạnh lí nhí hỏi.
“Tôi bảo là khó, chứ không phải là không cứu được! Độ khó tăng lên một chút, với tình trạng bệnh như thế này, tiền công một trăm triệu có lẽ không đủ đâu! Hay là các vị thanh toán tiền vé máy bay cho tôi đi, tôi vẫn nên quay về thì hơn!”
“Đừng, đừng, đừng, thần y cứ ra giá đi! Chỉ cần có thể cứu sống ông cụ nhà tôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”
Người đàn ông trung niên kia ngoái lại liếc nhìn Mạc Hiển, phát hiện anh đang nhìn chòng chọc về phía này.
“Khụ khụ! Tiểu Minh, đưa tay lang băm mà cháu mời đến này đi đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến cậu ta!”
Khương Minh cũng nhìn Mạc Hiển với vẻ khó xử. Cho dù Mạc Hiển không chữa khỏi bệnh cho ông nội Khương Minh thì trong lòng anh ta vẫn xem anh là khách quý!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!