Thẩm Thiệu Thanh đối với loại tình huống này thập phần rối rắm. Thân thể thì suy yếu mí mắt thậm chí sắp không chống đỡ được nữa rồi. Lại nhìn ba cái người kia liền nhức đầu.
Thẩm Thiệu Thanh nuốt nuốt cái cổ họng khô cứng cho thông thuận mới khàn khàn nói: ''Lấy cho ta một ly nước'' Tiếng nói vừa cất lên hắn liền muốn bịt miệng mình lại. Mặc dù rất khàn nhưng vẫn nghe ra được sự mềm mại không nên có ở nam nhân.
Trương Nhị Bảo thình lình nghe tức phụ mình nói chuyện lại không kịp phản ứng ngốc ngốc đứng một chỗ nhìn Thẩm Thiệu Thanh. Cũng may Trương Đại Hưng chân tay mau lẹ chạy đến rót một ly nước đầy đem đến bên hắn.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn hài tử chỉ có da bọc xương không biết là tư vị gì chỉ đem ly nước một hơi uống cạn. Giữa khung cảnh lúng túng như này may mắn ngoài cửa có tiếng gõ sau đó thanh âm của Tô Cẩm Hương vang lên: ''Đệ phu ta mang cháo đến cho ngươi''
Tô Cẩm Hương mang cháo đến bên giường cho Thẩm Thiệu Thanh. Hướng Trương Nhị Bảo nói y bồi tức phụ ăn: ''Lão nhị đem chén cháo đút hắn vài miếng, tức phụ ngươi vẫn còn yếu không thể tự động được''
Trương Nhị Bảo ngốc ngốc nói gì nghe nấy đem chén cháo trên tay Tô Cẩm Hương về phía mình. Thẩm Thiệu Thanh sống đường hoàng 27 năm thẳng còn hơn chữ thẳng bây giờ lại kêu hắn ngồi im để một nam nhân khác uy cháo cho hắn hay sao?
Tức cười. Há có chuyện như vậy. Xem hắn là cái dạng gì muốn hắn thế nào liền như thế đó?
''Aaaaa....''
Trương Nhị Bảo thổi thổi vài cái cho đỡ nóng rồi đem đến bên miệng Thẩm Thiệu Thanh, nhớ lại lúc nương uy cháo cho hai hài tử liền học theo. Cơ mặt Thẩm Thiệu Thanh co giật liên hồi. Một bộ muốn đem chén cháo hất đi. Nhưng làm cách nào cũng không nhấc tay lên được. Vừa nãy khi uống nước cũng đã đem toàn bộ khí lực xuất ra rồi bây giờ thân thể như bị phế bỏ. Nhấc ngón tay thôi cũng đủ lấy được cái mạng nhỏ này rồi.
''Ngoan quá. Tức phụ thật giỏi'' Trương Nhị Bảo hống Thẩm Thiệu Thanh ăn đến vui vẻ. Chốc chốc lại khen hắn vài câu như thể hắn đã làm được chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
Được rồi quân tử co được thì cũng duỗi được. Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận liền không đáng. Thẩm Thiệu Thanh nhịn đi nào. Khi nào khỏe lên sẽ cho tên nhóc này nếm chút cay đắng.
Haiz, đây là thứ gì aaaa. Toàn là nước loãng thi thoảng mới cảm nhận được chút cơm trong miệng. Thậm chí còn không có tí muối nào.
Đây mà là cuộc sống sao? Đây là địa ngục. Là địa ngục đấy.
Mặc kệ Thẩm Thiệu Thanh gào thét trong lòng như thế nào nhưng ngoài mặt vẫn trơ ra như khúc gỗ. Một muỗng lại một muỗng tiếp nhận từ tay Trương Nhị Bảo.
Bên tai vang lên tiếng ừng ực làm Thẩm Thiệu Thanh chú ý. Đại tẩu đưa cháo xong sớm đã rời đi. Tên ngốc trước mặt chỉ đang chơi đến nghiện mà đút cháo cho hắn. Vậy nên mấy tiếng ừng ực như vậy chỉ có thể là của mấy đứa nhóc hài tử thôi.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn chén cháo vơi đi hơn nửa liền nói: ''Được rồi, ta no rồi. Đem phần còn lại cho hai hài tử ăn đi''
Bảo Thẩm Thiệu Thanh không để ý chắc chắn là không được. Hai đứa bé đứa lớn sớm đã lên 5, đứa thứ hai thì được 2 tuổi rồi vậy mà lớn lên vừa gầy vừa đen. So với mấy đứa nhóc hắn biết còn thấp đến đáng thương.
Từ nhỏ Thẩm Thiệu Thanh đã sống trong cô nhi viện. Lên 8 tuổi liền giúp các dì chăm nom cho mấy đứa bé hơn. Sớm đã dưỡng thành thói quen cứ thấy trẻ nhỏ liền chăm sóc đến nhuần nhuyễn. Mấy đứa bé được hắn chăm đều trắng trắng nộn nộn đáng yêu hết mức. Vậy mà...
''Mau ăn đi'' Tiếng Trương Nhị Bảo vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của hắn. Hắn quay đầu thấy Trương Nhị Bảo cũng có chút dáng dấp người cha đem từng muỗng nhỏ đút cho hai hài tử.
Hai hài tử nhìn chén cháo rồi lại nhìn Thẩm Thiệu Thanh. Xác định Thẩm Thiệu Thanh không ăn nữa mới dám mở miệng tiếp nhận. Hai đứa bé chỉ ăn có chút cháo loãng thôi mà đã cười đến sáng lạn. Ai không biết còn tưởng bọn nhóc đang ăn sơn hào hải vị.
Thẩm Thiệu Thanh vừa buồn cười vừa thấy thương bọn nhỏ. Kiếp trước hắn sớm đã phát hiện bản thân vô sinh nên không dám thú ai làm nương tử. Bây giờ vậy mà xuyên tới đây liền nhận được hai tiểu bánh bao. Thẩm Thiệu Thanh có chút xoắn xuýt. Vừa mừng nhưng cũng vừa sợ.
Ở nơi này Thẩm Thiệu Thanh không có chỗ dung thân. Nếu rời đi chính là chẳng khác gì kẻ vô gia cư. Thẩm Thiệu Thanh đương nhiên biết khi bản thân không có thân thích không có nhà cửa có bao nhiêu đáng sợ.
Nhìn ba người đối diện vừa ăn vừa cười ha ha tự đáy lòng Thẩm Thiệu Thanh tràn ra tia ấm áp. Bất quá cũng chỉ trong giây lát Thẩm Thiệu Thanh nhanh chóng đè lại cảm xúc. Đối với tương lai phía trước liền hảo hảo suy nghĩ kỹ.
Đêm tối, khi mọi người đã chìm vào sâu trong giấc ngủ Thẩm Thiệu Thanh liền mở bừng mắt. Liếc nhìn người kế bên đã ngủ say như chết lúc này mới động động tay làm thủ quyết. Trong miệng lẩm nhẩm một câu thần chú ngay tức thì một vòng tròn mở ra Thẩm Thiệu Thanh lập tức chui vào.
......................