Rất lâu rồi Thẩm Thiệu Thanh mới quay lại quán, mở cửa không bao lâu khách khứa đã vào đến chật kín. Mỗi ngày Trương Tam Bảo đều sẽ tính toán lượng khách tầng trên rồi về báo lại cho Thẩm Thiệu Thanh biết. Vì lượng khách lầu hai đang càng ngày đông nên số trà còn lại trong quán cũng không được nhiều lắm.
Trương Đỉnh lâu làm ăn càng phát đạt cũng đồng nghĩa với việc bị người khác dòm ngó. Hôm nay cũng không ngoại lệ, trong quán đã tiếp đón tới tận 3 nhóm khách từ xa tới. Tất cả đều mặc y phục đắt đỏ, mặt mũi sáng bóng, tay chân nhẵn nhụi. Nhìn là biết cả năm mười đầu ngón tay không dính nước xuân rồi.
Cả 3 nhóm đều chọn nhã gian tầng hai để dừng chân mà không cần bất kỳ ai hướng dẫn. Như thế cũng đủ hiểu bọn họ đã tìm hiểu kỹ lưỡng trước khi đến đây rồi.
Thời kỳ này dù sao cũng vẫn là thời kỳ chế độ quân chủ. Người quyền thế chèn ép dân tính còn được coi là điều hiển nhiên.
Trương Đỉnh lâu mới mọc cánh còn chưa kịp bay đã sắp bị người khác tóm. Cảm giác nguy cơ bủa vây khắp nơi khiến Thẩm Thiệu Thanh có chút không vui, nhiều hơn là không phục.
Mặc dù 3 nhóm hoa hoa hòe hòe kia không nói rõ ý đồ đến đây nhưng nhìn cái cách bọn họ đánh giá cùng với việc gọi món đã đủ để cho người khác biết bọn họ đã đặt Trương Đỉnh lâu làm mục tiêu rồi.
Thức ăn được đưa lên không bao lâu, bọn họ cũng chỉ thưởng thức hai ba miếng liền gác đũa. Ngay sau đó một nhóm trong số đó sai người hầu gọi Trương Tam Bảo tới nói rằng muốn chuyển đến phòng phẩm trà.
Trước mắt đám người này cũng không nói rõ gì khi đến đây nhưng cái khí thế dò xét lại không hề thu liễm lại tí nào. Trông thập phần thoải mái lại có vẻ ung dung như bản thân mới là chủ ở đây.
Không thể phủ nhận dân thường như đám người Thẩm Thiệu Thanh trong mắt bọn họ chỉ hơn đám ăn mày trên huyện một chút mà thôi. Căn bản không có tính uy hiếp nào cả.
Trương Đỉnh lâu không có người chống lưng phía sau nên hiển nhiên sẽ trở thành một món mồi béo bở bày ra đợi người xơi. Thẩm Thiệu Thanh đang cực kỳ đau đầu với vấn đề này. Là một người sống tại thời đại có pháp luật bảo vệ, Thẩm Thiệu Thanh cảm thấy bản thân vẫn chưa tài giỏi để giải quyết những vấn đề của thế giới quân chủ như vậy.
Ngày hôm sau Thẩm Thiệu Thanh nhanh chóng viết một bức phong thư đưa cho La chưởng quầy nhờ ông gửi đến tận tay Trang Cẩm Ngọc càng sớm càng tốt. Nhờ mối quan hệ tốt giữa đôi bên mà La chưởng quầy cũng tức tốc phái người ngày đêm chạy đến kinh thành giao tận tay Trang Cẩm Ngọc bức phong thư ấy.
Những ngày sau đó Thẩm Thiệu Thanh đều sống trong nửa lo nửa mệt. Chuyện trên quán là một vấn đề có lo thì cũng không giải quyết được. Còn việc dựng nhà kính và trồng trà hắn cũng không thể không để tâm được.
Chuyện trên quán Thẩm Thiệu Thanh không kể quá chi tiết cho người nhà nhưng nhìn những lúc Thẩm Thiệu Thanh thất thần ai nấy cũng đều cảm nhận được sự việc lần này rất lớn.
Vốn dĩ lúc trước mỗi ngày Trương Nhị Bảo đều sáp lấy Thẩm Thiệu Thanh không rời thì bây giờ chỉ có hơn chứ không kém đi. Hận không thể dính chặt vào nhau để không phải lo lắng.
Cũng bởi vì nhiều lúc đang làm việc gì đó Thẩm Thiệu Thanh đột nhiên ngẩn người, có nhiều lúc đang chặt thịt suýt nữa là tự lấy tay mình để tăng thêm thịt cho món đó. Cũng may lúc ấy Tô Cẩm Hương đang đứng kế bên phụ bếp nhìn thấy một màn này mà ngăn cản kịp thời. Sau đó cũng hại nàng có một đêm mộng toàn tay với tay ở khắp nơi.
Để tránh gặp phải tình huống tương tự nên Trương Nhị Bảo từng giây từng phút đều lẽo đẽo bên cạnh Thẩm Thiệu Thanh. Chỉ cần thấy hắn chuẩn bị làm gì thì ngay lập tức chạy đến giành làm. Chỉ những việc y cảm thấy an toàn mới dám để hắn động đến.
Cả Trương gia đều vì Thẩm Thiệu Thanh mà lo lắng như vậy nên tâm trạng hắn cũng nháy mắt tốt lên. Ngay lúc này bản thân hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể bảo vệ tốt cho tổ ấm của mình. Nếu không thể giữ lại được Trương Đỉnh lâu thì cứ không giữ được đi. Trong tay hắn còn có trăm ngàn cách kiếm tiền khác cũng không lo không nuôi được gia đình.
Từ lúc gửi bức phong thư kia cũng đã được 5 ngày rồi nhưng Thẩm Thiệu Thanh vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào từ phía Trang Cẩm Ngọc. Có lẽ Trang Cẩm Ngọc không chấp nhận yêu cầu của hắn hoặc là Trang Cẩm Ngọc đang xem xét có nên giúp đỡ hắn hay không. Dù là cách nào thì đến tận bây giờ cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Như bao ngày khác, Trương gia vẫn chăm chỉ dậy sớm đánh xe trâu lên quán buôn bán. Nhưng khi Trương Đỉnh lâu vừa mở cửa liền nghênh đón hàng dài các xe ngựa hoa hoa lệ lệ dừng chân. Những gia đinh thấy xe ngựa dừng lại nhanh chóng quỳ xuống đặt hai tay lên trên mặt đất, dùng chính bản thân mình làm bậc thang cho chủ nhân mình bước xuống.
Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo nhìn thấy một màn này liền thấy gai mắt cố ý tránh đi tầm mắt để không phải nhìn thấy mấy cảnh xúc phạm nhân quyền như vậy.
Đám người bước xuống đều là thiếu gia nhà giàu. Trong đó có một lão nhân Thẩm Thiệu Thanh biết, đó là người cứ cách 2 tuần sẽ đến bao hết phòng phẩm trà trong một ngày. Còn ba kẻ kia chính là những gương mặt lúc trước đến Trương Đỉnh lâu gọi một bàn đồ ăn nhưng lại không động được mấy miếng kia. Vừa thấy đám người này tim Thẩm Thiệu Thanh đánh cái thịch một cái.
Dân chúng mới đầu có ý định tiến vào Trương Đỉnh lâu bây giờ nhìn thấy khí thế của đám người nhà giàu liền dừng bước lại. Có người gan dạ vẫn vào gọi món như thường nhưng cũng có người sợ rước phiền phức vào người liền quay đầu chọn tửu lâu khác để ăn.
Đám người vừa bước xuống xe ngựa ngay lập tức quay qua xỉa xói, mỉa mai nhau. Trong đó tên công tử mặc xiêm y xanh nhạt cũng là người trẻ tuổi nhất cất tiếng trước: ''Một đám người chen lấn nơi đây chỉ để giành trước tửu lâu rách nát này sao?" Hắn khẽ cười khinh, nói tiếp: "Một đám ruồi bu không biết tự lượng sức mình"
Tiếng nói của tên công tử trẻ vừa dứt liền dấy lên một trận bất mãn từ phía hai người còn lại. Dù gì hai người bọn họ cũng xuất thân từ những gia đình giàu có trên huyện thành, những kẻ khác đều phải nể mặt bọn họ ba phần.
Tên thiếu gia nóng tính không phục, trực tiếp văng lời thô tục nói lại tên công tử kia. Duy chỉ có lão nhân tóc hoa râm là đứng im, không lên tiếng cũng không tỏ thái độ gì. Trông qua cứ như không thèm bận tâm đến mấy lời nhạo báng của mấy kẻ kia.
Lão nhân không nói hai lời, tự mình trực tiếp đi vào tửu lâu. Mấy kẻ đang đứng lời qua tiếng lại thấy lão ta đi trước cũng hừng hực khí thế theo sau. Một bộ nếu đi sau thì sẽ mất đi cơ hội mua lại tửu lâu.
Thẩm Thiệu Thanh chứng kiến toàn bộ trong đầu chỉ nhả đúng hai từ.
Não tàn!