Bánh kem vừa được mang lên liền nghênh đón tầm mắt của mọi người. Đặc biệt là mấy hài tử, vừa thấy bánh kem lạ mắt lại ngửi được mùi thơm béo ngọt từ bánh khiến mấy hài tử nuốt nước bọt liên tục.
Vì đang buổi tối nên Thẩm Thiệu Thanh chỉ làm hai cái bánh kem nhỏ, vừa đủ chia mỗi người một phần ăn thử. Buổi tối ăn đồ ngọt dễ bị mất ngủ nên hắn không dám cho mấy hài tử ăn nhiều.
Trương Tiểu Nương cùng với Tô Cẩm Hương nhanh nhẹn đem bánh cắt đều cho từng người. Cũng chia cho Hồ gia một phần nếm thử. Trong nhà cũng chỉ có Thẩm Thiệu Thanh, Trương Đại Bảo và cha Trương là không hảo ngọt nên chỉ ăn vài miếng liền buông thìa xuống.
"Oa, ngon quá!" Trương Tiểu Nương cùng Trương Tam Bảo đồng thanh hô lên, sau đó lại cúi đầu cặm cụi ăn. Hai người này ít nhiều còn cho chút cảm nhận, mấy người còn lại, đặc biệt là mấy hài tử cùng với Trương Nhị Bảo từ lúc cúi đầu thì chưa từng ngẩng lên nói câu nào.
Mấy người lớn ăn xong rồi, nuối tiếc chép chép miệng cuối cùng mới cho chút nhận xét: "Ăn ngon lắm, lần đầu tiên ta mới được ăn món điểm tâm ngon như vậy. Đặc biệt là thứ màu trắng, béo béo mềm mềm ăn vào quả thực rất ngon" Tô Cẩm Hương nhẹ nhàng nói. Dư vị béo ngọt vẫn còn thoang thoảng bên trong miệng khiến người ta thòm thèm.
Mấy hài tử sau khi ăn xong cũng bắt đầu tranh nhau khen bánh kem. Trương Tiểu Nhu nãi thanh nãi khí nói, bởi vì ăn nhanh mà khóe miệng vẫn còn vụn bánh kem dính đó: "A ba, thật, thật ngon a~~! A ba, lần sau a ba làm tiếp được hông? Tiểu Nhu rất thích "bán" kem a~~~"
"Là bánh kem không phải bán kem! Vậy lần sau làm nhân trái cây cho tiểu Nhu nhé" Thẩm Thiệu Thanh chỉnh lại phát âm cho bé, nhịn không được mà nhéo nhéo hai cái má phúng phính, nộn nộn của bé. Không uổng công hắn chăm a, nhéo thật mềm, thật sướng( ˘ ³˘)♥
Trương Tiểu Ny cũng không yếu thế, ngay lập tức chạy đến bên người Thẩm Thiệu Thanh ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc: "Nhị thẩm phu, tiểu Ny cũng muốn ăn nhân trái cây. Người dạy tiểu Ny làm bánh được không?"
Cô nương tiểu Ny này chính là một con sâu ngọt a. Chỉ cần Thẩm Thiệu Thanh xuống bếp làm bánh nàng sẽ lẽo đẽo sau lưng hắn để học tập. Mặc dù mỗi lần bánh ra lò đều kìm không được mà chảy nước miếng nhưng tuyệt đối không bao giờ xin bánh ăn trước, mà sẽ kiên nhẫn ngồi đợi các ca ca và biểu đệ, biểu muội về ăn cùng.
Thẩm Thiệu Thanh cũng không làm khó bé, ngay lập tức nhận lời lần sau làm sẽ chỉ bé cách làm bánh. Đây có lẽ sẽ là tiểu đồ đệ đầu tiên của hắn a. Thật đáng mừng.
Cả nhà vui vẻ cười đùa, cơm nước cũng được dọn lên. Tranh thủ ăn uống xong xuôi Thẩm Thiệu Thanh bắt đầu nói đến chính sự. Cũng không phải chuyện gì to tát. Chẳng qua đám gà và vịt nuôi năm ngoái bây giờ cũng to khỏe, chắc thịt rồi. Mà Trương Đỉnh lâu cũng lâu rồi chưa tung ra món mới.
Năm ngoái lúc mua gà và vịt Thẩm Thiệu Thanh đã dự tính sẵn sẽ bán gì vậy nên hiện tại chỉ cần mua đồ nghề sẵn tiện chỉ cách làm cho mọi người luôn.
"Vịt quay sao? Nghe thôi cũng đã cảm thấy ngon rồi" Trương Đại Bảo hiện tại cực kỳ tín nhiệm Thẩm Thiệu Thanh. Chỉ cần thứ gì được Thẩm Thiệu Thanh nói ra thì chắc chắn vừa ngon lại vừa có ích.
Trương Tam Bảo so với Trương Đại Bảo còn hâm mộ hơn, trong giọng nói cũng chứa đầy sự vui vẻ và phấn khích: "Nhị tẩu phu có cần đệ giúp gì không? Cái thứ gọi là máy quay đó nghe qua thật thú vị, nếu được nhị tẩu phu chỉ cần chỉ ta, ta nhất định sẽ làm được"
Có vẻ như so với vịt quay mới lạ thì Trương Tam Bảo lại hiếu kỳ với chiếc máy quay vịt kia hơn. Nam nhân thời nào cũng giống nhau, chỉ cần được táy máy với mấy thứ máy móc lạ lạ thì đều cực kỳ phấn khích. Vốn Thẩm Thiệu Thanh còn tính vẽ ra giấy rồi đem đi qua Tiền gia nhờ người bên đó làm nhưng giờ thấy tam đệ muốn làm nên sẽ chỉ dẫn y vậy.
Trương Nhị Bảo không thấy hứng thú với cái gì lắm. Y chỉ cần mỗi ngày được bên cạnh tức phụ thôi thì cũng vui vẻ cả ngày rồi. Mà Thẩm Thiệu Thanh cũng hiểu tính y cho nên để ngày mai hắn cùng với y lên trấn mua hạt giống và một số trái cây để làm bánh cho Trang Cẩm Ngọc.
Phân chia một lượt, cuối cùng cả nhà tan ra trong vui vẻ. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, hiện tại chỉ mong nhanh nhanh đến ngày mai để có thể thực hiện mong muốn của mình.
Tiết trời mùa xuân, không khí mát mẻ, phía đông Mặt Trời dần dần ló dạng. Những tia nắng ban mai như đang nhảy nhót khắp trốn ruộng đồng. Từng cành cây ngọn cỏ trên mỗi tán lá còn đọng sương sớm được nắng chiếu đến đều sáng lung linh ấm áp.
Trương gia sớm đã dậy, mọi người lục đục ăn sáng rồi lại bắt đầu một ngày mới. Bữa nay Trương Tam Bảo vì muốn làm máy quay vịt nên được ở nhà, tầng trên của quán sẽ được Trương Đại Bảo thay thế vài ngày.
Thẩm Thiệu Thanh tối qua đem bản vẽ máy quay vịt thời mạt thế vẽ ra giấy. Thay vì chiếc máy này được chạy bằng điện thì hiện tại nơi đặt thiết bị và máy móc đã được thay bằng các công cụ đơn giản, chỉ cần dùng sức liền có thể hoạt động.
Trương Tam Bảo nhận bản vẽ từ Thẩm Thiệu Thanh rồi bắt đầu nghiên cứu. Bản vẽ được vẽ rất tỉ mỉ, y chỉ cần kiếm nguyên liệu rồi dựa vào bản vẽ mà làm là được.
Xe trâu chậm chạp chạy lên trấn. Vừa tiến vào cổng trấn Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo tách mọi người đi mua nguyên liệu và hạt giống.
Lâu rồi hai người cũng chưa ở riêng với nhau. Trước đó xảy ra nhiều việc lại thêm việc của nhà kính, việc này đẩy việc kia làm thời gian trôi qua nhanh cả hai cũng không có thời gian rảnh rỗi mà nói chuyện đàng hoàng được. Hiện tại, coi như vừa vặn tranh thủ làm việc lại thư thả chút thời gian ở cạnh nhau.
"Đi xung quanh xem một chút rồi lát nữa quay lại mua hạt giống sau" Thẩm Thiệu Thanh lẩm nhẩm tính toán, vừa cầm tay Trương Nhị Bảo đi tới đi lui. Sau đó như nghĩ ra gì đó lại quyết định tiếp: "Hay là đi đến hàng trái cây trước đi. Lâu rồi ta chưa đến đó, không biết bây giờ có trái gì mới chưa"
"Được. Vậy chúng ta đi mua trái cây trước" Trương Nhị Bảo căn bản cũng chẳng quan tâm xem mình sẽ đi đâu. Y chỉ cần ở bên cạnh tức phụ là vui vẻ rồi. Nhìn mười ngón tay đan xen mà lòng y cứ xốn xang. Tay tức phụ thật mềm a~.1
................