Tống Tân Đồng nhìn Tống chưởng quỹ để chén trà xuống, tính đứng dậy thì liền cười hỏi: “Tống chưởng quỹ trở lại đã cho người làm?’
“Đúng vậy, vừa lúc đều triệu tập hết tiểu nhị trong tửu lâu lại, miễn cho bọn họ đùa giỡn lười biếng.” Tống chưởng quỹ vui đùa, “Vậy hôm nay liền cáo từ trước.”
“Tống chưởng quỹ đi thong thả.”
Tống chưởng quỹ đi hai bước thì lại quay về: “Tống cô nương, nếu như sau này còn có thức ăn mới mẻ cũng đừng quên tửu lâu chúng ta a, Tống cô nương yên tâm, tửu lâu chúng ta đều là người phúc hậu, nhất định sẽ cho cô nương một cái giá vừa ý.”
“Được, chờ sau này có thức ăn mới mẻ, nhất định sẽ nói trước cho Tống chưởng quỹ.” Tống Tân Đồng đồng ý nói.
“Đa tạ cô nương, vậy chúng ta cáo từ trước.”
Tống chưởng quỹ đi rồi, Dương Thụ vẫn đứng bên ngoài hỏi: “Vì sao cô nương không tự mình làm cửa sinh ý này?”
Tống Tân Đồng cười cười, nói với bọn họ: “Các ngươi cũng biết thanh danh của ta trong thôn này không được tốt lắm, làm sinh ý lạp xưởng này, đến lúc đó khẳng định phải thêm không ít nhân thủ, ta không quá nguyện ý cho bọn họ buôn bán lời được bạc, còn có nữa là thời tiết này rất lạnh, làm mấy loại thức ăn ấy thực sự quá lạnh, còn không bằng đi nghỉ ngơi.”
Dương Thụ ngẩn người, cô nương người quả thật là tùy hứng.
“Nhưng nếu làm sinh ý được lâu dài thì cũng là một vụ làm ăn rất tốt, chờ phất lên rồi một tháng thu nhập một nghìn lượng cũng là có thể.”
Tống Tân Đồng lắc đầu, “Mấy ngày trước làm mấy loại thức ăn đó, ngươi cũng ở ngay đó, ngươi cũng biết mấy đồ gia vị ấy đều cực kỳ đơn giản, đại trù có kinh nghiệm thử nhiều thêm mấy lần là biết phải làm thế nào rồi.”
“Bọn họ sẽ không như thế…” Dương Thụ nói được phân nửa liền dừng lại, làm ăn là làm ăn, ai cũng là suy nghĩ vì lợi ích của mình, sao có thể tuân thủ mấy cái nội quy ấy chứ, biết rõ có lỗ thủng, nơi nào lại không chui?
Tống Tân Đồng nhìn hắn một cái, biết hắn đang suy nghĩ cái gì, “Trước dây ngươi cũng làm chưởng quỹ, làm ăn là làm ăn, ngươi cảm thấy ta có thể duy trì quan hệ hợp tác này với bọn họ bao lâu?”
Dương Thụ nghĩ nghĩ, “Vài tháng.”
“Đúng vậy, hơn nữa bọn họ có nhân thủ, cũng có người mới.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Nếu ta có bí phương thì quá tốt, nhưng mấy cái đó cũng không phải là bí phương đặc hữu, chỉ là những cách làm rất phổ thông.”
“Tiểu nhân hiểu, là tiểu nhân nghĩ sai.” Dương Thụ cảm thấy tuy niên kỷ Tống Tân Đồng còn nhỏ nhưng lại nhìn rất rõ ràng, hơn nữa cũng nhìn xa trông rộng.
Mặc dù cô nương biểu hiện ra như vậy nhìn qua có chút nhát gan, không dám thử một lần, nhưng thực chất cô nương đã đem các loại doanh thu hậu kỳ cùng các loại nguy hiểm đều tính cùng một chỗ rồi, cuối cùng cho ra kết luận rằng còn không bằng trực tiếp thu một ngàn lượng có lời hơn.
Dương Thụ cảm giác mình đã có chút bội phục Tống Tân Đồng, trước kia do ngại việc bán thân, hiện tại thì là chân chính bội phục.
Tống Tân Đồng cũng không biết Dương Thụ đang suy nghĩ gì, chỉ là liếc mắt nhìn tường vây phủ một lớp tuyết đọng dày bên trên phía ngoài, “Đại Nha đi dâu rồi?”
“Đi lên núi, nói là muốn bắt hươu.” Dương Thụ nói, “Có điều hươu này đâu dễ săn như vậy, đều trốn sâu trong rừng cả.”
“Núi sâu nhiều dã thú, cần phải cẩn thận một chút, chờ lát nữa nếu nàng chưa về, ngươi nhớ phải đi tìm xem.”
“Rõ rồi, cô nương.”
Tống Tân Đồng ra khỏi chính sảnh, đi vào phòng bếp, Vương thị vừa giặt quần từ phòng giặt hồ ra, đang muốn đi nhào bột làm điểm tâm đây.
“Cô nương, buổi sáng muốn ăn gì, nô tỳ liền đi làm cho người.”
“Ta xem có mì phải không?” Tống Tân Đồng lật ngăn tủ hỏi.
“Mì đã hết rồi, nô tỳ hiện tại đang lên men bột, vừa lúc có thể làm cho người, người muốn ăn mì sợi, vằn thắn hay là gì?”
“Có thể làm vằn thắn sao?” Tống Tân Đồng đột nhiên muốn ăn vằn thắn, còn nhớ đêm thất tịch ngày ấu, ở trong con hẻm yên tĩnh kia ăn chén vằn thắn, càng nhớ càng cảm thấy vằn thắn kia vị rất ngon, hiện tại đặc biệt muốn ăn.
“Có thể, vừa lúc có thịt băm đã bằm tốt, nô tỳ liền làm cho cô nương.” Vương thị động tác nhanh nhẹn nhéo một cục bột, sau đó liền thấy bà cầm chày cán bột lên ba hai cái đã cán được rất mỏng, rất sáng.
Trong phòng bếp lớn vẫn bắc nước nóng, hiện tại cũng thuận tiện, trực tiếp bỏ vằn thắn đã gói kỹ vào trong nước, sau một hồi công phu, một bát vằn thắn đã nấu xong.
Tống Tân Đồng an vị trong phòng bên cạnh phòng bếp, uống canh xương, ăn vằn thắn thơm ngon ấm áp, lục phủ ngũ tạng như đều ấm áp cả lên, cả người đầy sức sống.
“Cô nương, vị thế nào?”
“Rất tốt.” Tống Tân Đồng buông bát đũa, “Sở trường của Vương thẩm ngươi là làm mấy loại mì phở này?”
“Đều là học cùng nữ đầu bếp khác.” Vương thị nói, “Cô nương thích ăn là tốt, nô tỳ rất sợ không hợp khẩu vị của cô nương.”
“Ta không kén ăn, ngươi không cần lo lắng.” Tống Tân Đồng buông chén đũa, sau đó liền đi nhà kính sau cửa bên ngoài, khoảng hai mẫu nhà kính đủ các loại rau xanh, vài luống đã được xử lý bên cạnh được Tống Tân Đồng vẩy lên các loại hạt giống mới mẻ, vừa mới nảy mầm, còn không nhìn ra được là cây non của cây gì, chỉ có thể chờ sau này kết quả mới biết.
Ai, nếu sớm biết sẽ đến nơi này thì sẽ đi nông thôn nhiều một chút, nhận biết nhiều cây non, hiểu biết một chút phương thức trồng, cũng không cần giống như hai mắt bị bôi đen như lúc này.
“Tân Đồng, đang làm gì bên trong vậy?”
Tống Tân Đồng vội thả cây non trong tay xuống, quay đầu lại nhìn về phía lối vào, thì ra là Tạ thẩm dẫn cô dâu mới Hoàng Mai đi vào nhà kính. Vội vàng cười gọi: “Tạ thẩm, tẩu tử, sao các ngươi lại qua đây?”
“Đã mấy ngày không qua đây, vừa lúc rảnh rỗi qua đây xem.” Tạ thẩm nhìn cây non trên mặt đất, “Ôi, mấy cây này là cây gì đây? Sao chưa từng nhìn thấy?”
“Là bọn họ từ bên ngoài mang về cho ta, ta cũng không biết là giống gì, trồng thử một lần.” Tống Tân Đồng nói.
Tạ thẩm nói: “Đến lúc đó có cũng cho ta xem, nếu như ăn ngon thì chúng ta cũng tìm hạt giống về trồng.”
“Tốt.” Tống Tân Đồng đi ra ngoài, “Thẩm cùng ta đi vào nhà nói đã.”
Tạ thẩm đưa mười mấy lượng bạc bỏ lên bàn, giao cho Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, đây là bạc bán thức ăn kiếm được tháng 11.”
“Nhiều như vậy?” Tống Tân Đồng chỉ có hai thành lợi tức còn có thể có hơn mười lượng, có thể thấy tháng 11 này sinh ý tốt bao nhiêu.
Tạ thẩm cười gật đầu, “Tháng này sinh ý tốt.”
“Sao hôm nay thẩm đưa cho ta?” Tống Tân Đồng không hiểu hỏi.
“Đường sông đã đào không tồi lắm, khâm sai đại nhân cùng các công nhân đều phải rời đi, cho nên chúng ta cũng không đi nữa.” Tạ thẩm nói: “Ta nghe gã sai vặt của khâm sai đại nhân nói đường sông này về cơ bản đã xây tạm được rồi, chờ năm sau thay đổi tuyến đường, sau khi mực nước dâng lên thì Thanh Giang huyện chúng ta bắt đầu thông tàu thuyền.”
Tạ thẩm càng nói càng kích động, “Chúng ta nghĩ sang năm đi thị trấn mở một cửa hàng, cũng làm sinh ý thức ăn này, Đại Nghĩa ca ngươi trái lại cũng không đi học đường, liền cùng tẩu tử ngươi, còn có ta và thúc ngươi làm cửa sinh ý này.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy không tệ, mấy tháng này đánh giá sau khi xây nhà thì nhà Tạ thẩm còn buôn bán lời hơn một trăm lượng, trong thị trấn một cửa hàng nhỏ không quá náo nhiệt tiền thuê áng chừng tối đa là mấy lượng bạc, khi đó sinh ý phất lên thì mỗi tháng trả tiền thuê là không thành vấn đề.
“Đại Nghĩa ca bọn họ không đọc sách nữa?”
Đại khái là bởi vì buôn bán lời tiền, lại muốn đi làm ăn, ý cười trên mặt Tạ thẩm vẫn mãi không tan, “Đại Nghĩa cũng không hợp đọc sách, bây giờ có thể nhận hết mặt chữ, cũng biết gảy bàn tính thì làm phòng thu chi cho nhà mình là dư dả. Lúc trước nêu không phải là Tân Đồng ngươi đề nghị để Đại Nghĩa bọn họ đi học chữ đọc sách thì bây giờ chúng ta vẫn không dám nghĩ tới chuyện mở cửa hàng đâu.”
Tống Tân Đồng cười gật đầu: “Rất tốt, đến lúc đó thẩm có gì cần giúp liền nói ta, đừng khách khí với ta.”
“Sẽ không khách khí với ngươi.” Tạ thẩm cười đứng dậy, “Hôm nay ta tới là để chia bạc cho ngươi, Thu bà bà ngươi còn đang ở nhà chờ ta về làm bữa trưa đấy.”
“Thẩm, ở đây ta còn có thịt dê, ngươi lấy một chút về ăn đi.”
“Không cần, lần trước ngươi cho còn dư không ít đâu, trưa nay chúng ta liền ăn lẩu dê.” Tạ thẩm kéo con dâu đi ra ngoài, “Tân Đồng, chúng ta đi a, ngươi đừng đi ra, bên ngoài lạnh lắm.”