Đầu tháng hai, xuân hàn se lạnh.
“Tỷ, mấy đóa hoa đào này nở thật đẹp mắt.” Cặp song sinh đã bắt đầu học vẽ cầm bút thấm thuốc màu đỏ thắm tùy ý điểm xuyết trên giấy tuyên thành: “Tỷ người xem, bọn đệ vẽ có đẹp hay không?”
Tống Tân Đồng không có nhìn bức họa cuộn tròn của hai cậu, hai mươi trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn rừng đào bên kia tảng đá lớn, gật gật đầu: “Cành lá sum suê, hoa đào đẫy đà, màu sắc diễm lệ, rất có ý cảnh.”
“Tỷ cũng không xem bọn đệ vẽ.” Đại Bảo không chút lưu tình vạch trần Tống Tân Đồng: “Phu tử nói việc học lúc hưu mộc lần này là vẽ hoa đào, ai vẽ đẹp liền đem dán trên vách tường.”
“Vậy các đệ vẽ cho tốt đi.” Tống Tân Đồng nhìn bức họa của hai cậu bên trên vòng một vòng lại một vòng màu son nguyên điểm, không nhịn được thở dài một hơi, hình như hai cậu không có tế bào nghệ thuật gì a.
Nghe thấy nàng thở dài, Tiểu Bảo có chút xấu hổ quay đầu đi: “Tỷ, nói không chừng tỷ vẽ còn không có đẹp bằng đệ đâu.”
“Xời, tỷ vẽ cho các đệ nhìn.” Tống Tân Đồng cầm lấy một tờ giấy tuyên thành sạch sẽ, cầm bút lông lên chấm chấm mực tàu, ba hai cái vẽ ra một thân cây, sau đó lại thay bằng màu đỏ thắm, tùy ý vẽ lên trên mấy cái: “Được rồi.”
Cặp song sinh nhìn vài nét bút họa rất ít của Tống Tân Đồng, nói không dễ nhìn lại cảm thấy đẹp, nói đẹp lại không đưa ra được cái gì, hai cậu đồng loạt nhăn mày lại.
Tống Tân Đồng mắt sắc phát hiện ra động tác của hai cậu, vỗ mỗi người một cái: “Đây là cái biểu tình gì, ghét bỏ tỷ vẽ?”
Đại Bảo lắc đầu: “Tỷ, bức vẽ này của tỷ thiếu ý cảnh.”
“Ồ, đệ còn biết ý cảnh?” Tống Tân Đồng thả bút lông, cười hỏi: “Vậy đệ đến nói một chút xem nên vẽ thế nào?”
“Hư hư thật thật, chồng chất, hư hư ảo huyễn…” Tiểu Bảo nói.
“Tống Tân Đồng tỏ vẻ nàng nghe không hiểu.
Kỳ thực Tống Tân Đồng vẽ có chút giống tranh sơn dầu, tranh sơn dầu chú ý mực đậm, màu đậm, mà ở cổ đại đỏ xanh thì chú ý hình thần ý cảnh, còn thật hay không thật thì đều là thứ yếu.
Tiểu Bảo lại hỏi: “Tỷ, tỷ có hiểu hay không a?”
“Không hiểu thì thôi đi.” Tống Tân Đồng tức giận nói: “Hai đứa tiếp tục vẽ đi, giờ tuy là thời tiết tháng hai nhưng vẫn có chút lạnh, chú ý đừng để bị lạnh.”
“Hiểu rồi, tỷ.”
Tống Tân Đồng vừa ra khỏi đình thì đã nhìn thấy Vương thị vội vã đi tới: “Sao vậy Vương thẩm, dưới ruộng thế nhưng xảy ra vấn đề gì?”
Sau khi ra giêng, Tống Tân Đồng để Dương Thụ an bài mời thôn dân xới đất ba mươi mẫu nàng mua, lại quét không ít phân tro, chờ cho trong đất ấm lại đem cây ớt non ra trồng.
Mặt Vương thẩm đều tái nhợt lại: “Không phải cô nương, phát sinh đại sự rồi.”
Tống Tân Đồng vén tay áo: “Đại sự gì?” Chẳng lẽ là Trương bà tử lại tác yêu?
“Không phải, hôm nay lúc cha Tiểu Nguyệt hắn vào thành chọn mua, từ chỗ Tống chưởng quỹ biết được một tin tức, nói là hoàng đến muốn mở rộng hậu cung, chỉ cần là nữ tử nhà lành, phàm là tròn mười bốn trở lên, mười tám trở xuống chưa có người hôn phối phải đăng ký, ý chỉ đã xuống ở bên trên, đánh giá có mấy ngày nữa là tới huyện Thanh Giang.”
Sau khi Vương thị nói một hơi xong lại nói: “Tống chưởng quỹ để cô nương người sớm ra tính toán.”
Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm xuống: “Hoàng đế kia tìm phi tử thế nào cũng nên tìm trong nhà những quan lại ấy a, sao lại còn liên lụy đến mấy nông hộ phổ thông chúng ta?”
“Cô nương có điều không biết, mấy tiểu thư khuê các bình thường ấy bình thường đi vào là sẽ có phong hào ban cho, những người thân phận bình dân giống cô nương tất cả đều là đưa vào làm cung nữ, đi vào chính là ngao* ngày, ngao đến hai mươi lăm tuổi mới xuất cung, nếu như không có liền, liền…”
*: Ngao này nghĩa là hầm, như hầm đồ ăn ấy.
“Cô nương, còn có mấy ngày quang cảnh, cô nương vẫn là sớm tính toán.”
Tống Tân Đồng minh bạch ý tứ Vương thị, nhưng bây giờ nàng đi đâu tìm một vị hôn phu a: “Có phải chỉ đính hôn thôi là được hay không?”
“Theo lý thuyết là vậy, nhưng nếu như huyện lão gia hạ thủ ngoan độc một chút, nhìn đẹp như cô nương vậy, cho dù đã đính hôn cũng sẽ…” Vương thị lo lắng không ngớt, ý theo tính khí của cô nương thì nhất định là tìm một người đính hôn, sau khi tiếng gió qua liền từ hôn, nhưng đâu biết được cụ thể sẽ như thế nào a? Thế sự khó liệu a..
Trên mặt Tống Tân Đồng thoáng qua nghiêm trọng, nàng không muốn manh hôn ách gả, cũng không muốn xuất giá quá sớm, hơn nữa còn có hai đệ đệ, nên làm thế nào mới tốt?”
“Nên chọn cách nào đây?”
Vương thị nhỏ giọng nói: “Cha Tiểu Nguyệt hỏi thăm, lần tổng tuyển cử này là chọn tất cả người thích hợp đi vào thị trấn chọn trước một lần, sau đó lại đi Lĩnh Nam thành chọn một lần, còn lại sau đó lại liền vào cung chọn.”
Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vương thẩm, những người đó làm cung nữ cũng nên chọn người đẹp chút, giống ta vậy chắc không thể chọn vào.”
Vương thị nói: “Cô nương người đừng ôm tâm lý may mắn, ở giữa có quá nhiều biến số, vạn nhất trong lúc đó có người dùng thủ đoạn thì sao, hay là không đi mới ổn thỏa một chút.”
Tống Tân Đồng há có thể không rõ, nhưng lúc này đi đâu tìm người đính hôn a?”
“Nhưng đã nói với người Hà gia chưa?” Tống Tân Đồng hỏi.
Vương thị gật đầu: “Cha Tiểu Nguyệt lúc ở thị trấn đi cửa hàng Hà phu nhân bọn họ, đã nói qua với các nàng.”
“Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng trở lại chính sảnh, nâng chung trà lên uống một ngụm, hiện nay nên làm cái gì bây giờ a?
Ngoài cửa truyền đến tiếng Thu bà bà các nàng, rất nhanh đã đi đến, nhìn Tống Tân Đồng nói: “Tân Đồng, cái này phải làm sao a?”
“Bà bà ngươi đã biết a?” Tống Tân Đồng đặt chén trà xuống.
“Thẩm ngươi đã đến nói với ta một hồi.” Thu bà bà vỗ vỗ ngực: “Ngươi ngàn vạn không thể đi a, chỗ kia thế nhưng là địa phương ăn thịt người.”
Tống Tân Đồng hỏi: “Bà bà biết?”
Thu bà bà gật đầu: “Hai mươi năm trước cũng tổng tuyển cử một lần, lúc đó thôn chúng ta để cho đi không ít, có nhiều cô nương mang tâm chim sẻ hóa phượng hoàng, có người thì lại không tình nguyện đi.”
“Đều tiến cung sao?”
“Sao có thể a? Có mấy người nhìn dễ coi chút trái lại được chọn đi kinh thành, nhưng sau đó cũng không biết có được chọn hay không, vẫn liền chưa từng trở lại. Còn có chút không được chọn thì về, mấy người không dễ nhìn còn tốt, có mấy cô nương lúc về thì thân đã không còn hoàn bích.” Sắc mặt Thu bà bà nghiêm trọng: “Huyện lão gia chúng ta là kẻ hư hỏng, Tân Đồng ngươi ngàn vạn đừng đi.”
Tống Tân Đồng bị lời của Thu bà bà làm sợ đến hít một hơi khí lạnh, rất nhanh liền bổ não ra một đống cố sự hắc ám, nhìn coi được đều bị chọn đi che chở, còn mấy người không bị mấy người ấy cho …
“Tân Đồng, ngươi nhưng ngàn vạn đừng đi.” Thu bà bà nghĩ nghĩ: “Ta để thẩm ngươi lập tức đi tìm cho ngươi mấy hậu sinh tốt, gả qua đó…” Lời này nói ra lại cảm thấy không được, y theo tính khí của Tống Tân Đồng sẽ không tùy tiện như thế: “Tân Đồng ngươi xem…”
Tống Tân Đồng chống trán: “Thu bà bà, để ta suy nghĩ một chút.”
“Tống chưởng quỹ có thể có nói Hứa gia?” Tống Tân Đồng ngẩng đầu hỏi Dương Thụ đang đứng hơi nghiêng.
Dương Thụ chần chừ một chút, nói: “Tống chưởng quỹ nói thế gia có phương pháp của thế gia, bình dân có phương pháp có phương pháp của bình dân.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hứa gia có thể đưa tin cho nàng đã không tồi rồi, sẽ không xuất thủ giúp đỡ.
“Nếu cha ngươi còn đã đính thân thì tốt rồi, trực tiếp gả qua đó cũng được, cũng không cần sầu như vậy.” Thu bà bà nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, hỏi Dương Thụ: “Có thể có cách nào trực tiếp đem hộ tịch viết thành thủ tiết không?”
“…” Dương Thụ đứng đó chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngốc một lát rồi nói: “Cô nương, cái này sợ là không được.”
Tống Tân Đồng nhấp nháy môi: “Vương thẩm, ngươi đem danh sách hậu sinh có lòng trách nhiệm, có lòng cầu tiến, nhân phẩm tốt mười sáu tuổi trở lên liệt kê cho ta một phần.”
“Ai.” Vương thị lập tức đáp, quay người liền muốn đi ra ngoài.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, còn phải nhìn đẹp một chút.”