Ngày hôm sau.
Tống Tân Đồng về tới Tống gia bên này, đang đứng ở bên cạnh chuồng ngựa đút cỏ khô cho Đại Hồng: “Đại Hồng ngươi còn chưa sinh a? Đang mang thai Na Tra sao?”
Vương thị ở cạnh quấy cỏ khô, lau mồ hôi trên trán: “Ngày ấy thú ý nói phải mười lăm, giờ cách mười lăm còn có hai ba ngày đâu.”
“Hắn không phải nói chừng sao? Cái này là trước mười lăm hay là sau đó cũng có thể, các ngươi nhưng phải cẩn thận nhìn chằm chằm một chút.” Tống Tân Đồng lại một con đại mã khác bên cạnh một chút, là ở Lục gia bên kia đưa qua đây cùng nhau nuôi nấng, bởi như vậy tiện cùng nhau chiếu cố, đem cỏ khô đút cho nó: “Ngươi đừng đỏ mắt, ta cũng cho ngươi ăn.”
“Cô nương yên tâm, chúng ta đều nhìn chằm chằm đâu, trong nhà đều có người đợi, sẽ chờ Đại Hồng sinh thằng nhãi con đâu.” Vương thị cười nói.
“Ân, thực sự là ngoan, cũng không biết sinh ra có phải là ngựa đỏ hay không.” Tống Tân Đồng sờ sờ Đại Hồng: “Ta nhìn cánh rừng bên cạnh đã bị chúng nó ăn sạch, lần sau lại kéo ra ngoài thì thả xa một chút.”
Vương thị nói: “Đại Nha cũng nói như thế, nhưng nếu là thả xa, sợ chúng nó chạy, không dễ kiếm về.”
“Sợ chúng nó chạy cái gì? Ở chỗ chúng ta đây có ăn có uống, cũng không cần làm việc vất vả, còn chạy quả thực chính là đồ ngốc.” Tống Tân Đồng sờ sờ Đại Hồng: “Đại Hồng ngươi nói có đúng không?”
Đại Hồng phát ra tiếng phì phì trong mũi, xem như là đáp lại lời của nàng.
“Nương… có một bà tử đến tìm cô nương…” Dương Tiểu Nguyệt luống ca luống cuống chạy tới chuồng ngựa, lắp bắp nói: “Ta vừa mở cửa… bà ta liền vọt vào, ta ngăn không được…”
Vương thị trầm mặt xuống: “Ngươi không hỏi là ai mà mở cửa? Ngươi …”
Dương Tiểu Nguyệt nói: “Ta tưởng là Tạ thẩm các nàng.”
“Ngươi…” Vương thị mở miệng liền muốn mắng chửi người, nhưng bị Tống Tân Đồng cản lại: “Ngươi đừng mắng nàng.” Quay đầu lại hỏi Dương Tiểu Nguyệt: “Là ai xông tới? Biết là ai sao?”
“Là … hình như là Tống gia…” Dương Tiểu Nguyệt cũng đã nghe qua mâu thuẫn giữa nàng và Trương bà tử bọn họ, nói đến đây thì cũng không dám ngẩng đầu.
“Cô nương, ta đi lấy cái chổi đem quét bà ta ra.” Vương thị nói liền vội vã đi ra ngoài.
“Không cần, ta trước hết xem bà ta tìm ta làm cái gì, các ngươi chuẩn bị cái chổi cho tốt, nghe ta dặn dò.” Tống Tân Đồng nói xong cũng đi về phía trước viện.
Vừa đi vào trong sảnh liền nhìn thấy Trương bà tử lén lút sờ sờ soạng soạng cái bình hoa bày trên giá, mắt đều phát sáng, tựa như đang nhìn cái bảo bối gì vậy.
Hình như còn cầm thứ gì nhét vào trong quần áo nữa.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Ngươi làm gì, sờ cái gì mà sờ, cái bình mười mấy lượng, ngươi sờ hỏng rồi ngươi bồi nổi sao?”
Trương bà tử bị giật mình, lập tức nhanh như chớp rút tay trở về, lau tay lên y phục, sau đó hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm cái bình: “Bình này thật đáng giá như vậy?”
“Mắc mớ gì tới ngươi à?” Tống Tân Đồng lạnh mặt nhìn trước ngực bà ta phình lên như cái trống, lờ mờ có thể nhìn ra là một món đồ chơi trang trí, không biết còn tưởng là bà ta phát dục lần ba đâu: “Ngươi trộm cái gì?”
“Trộm? Ta không trộm.” Trương bà tử đè bộ ngực, ưỡn ưỡn ngực lên, sau đó lớn tiếng nói: “Ngươi cũng đừng oan uổng ta a, oan uổng ta nhưng phải bị thiên lôi đánh xuống.”
“Vậy ta trái lại muốn xem ông trời dùng sét đánh chính ngươi hay là ta!” Tống Tân Đồng vén vén tay áo: “Vậy mà trộm được vào nhà ta, đem đồ vật giao ra đây!”
“Cái gì nhà ngươi, là nhà cháu của ta, ngươi là nữ nhi đã gả ra ngoài như nước hắt đi, ngươi không phải là người Tống gia chúng ta!” Trương bà tử đặt mông ngồi xuống trên mặt đất: “Thực sự là muốn thiên lôi đánh xuống nga, một nữ nhi gả ra ngoài còn về nhà mẹ để léo nhéo méo mó, giống cái gì!”
“Vị đại nương này, người cả Đào Hoa thôn này đều biết ngươi và nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, ngươi bây giờ lại chạy tới chỗ chúng ta náo, lại là bày cái tâm tư gì?” Tống Tân Đồng cười lạnh một tiếng, nếu không phải là nàng mang thai, tính tình tốt hơn, không nhảy dựng lên đánh bà ta không thể.
“Ngươi nếu như lại không đi, ta liền không khách khí.” Tống Tân Đồng nói với Vương thị và Dương Tiểu Nguyệt phía sau: “Quét bà ta ra!”
Vương thị đi theo liền ra tay, nhưng Trương bà tử mỗi ngày xuống đất làm việc nhà nông, khí lực so với Vương thị và Dương Tiểu Nguyệt còn lớn hơn, mấy cái đã lật hai mẹ con Vương thị đổ xuống đất, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất xả cổ họng la to: “Ôi uy, đánh chết người rồi, đánh chết người rồi nga!”
“Ông trời đang nhìn đâu, ngươi dám đối xử với nãi nãi ngươi như vậy, ông trời sẽ không bỏ qua ngươi.” Trương bà tử thối trên mặt đất trải đá bản xanh một ngụm: “Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi nếu thành thành thật thật nhận lỗi cho ta, ta liền tha thứ các ngươi, sau này Trường Viễn làm đại quan lão gia, còn sẽ giúp các ngươi, nháy mắt dạy dỗ Đại Bảo bọn họ đọc sách.”
“Nga, không cần.” Tống Tân Đồng lạnh lùng nói trông chờ Tống Trường Viễn, còn không bằng nàng trông chờ tướng công nhà mình.
“Tiểu Nguyệt, ngươi đi mời thôn trưởng bọn họ đi theo làm chứng, miễn cho đợi lát nữa bà ta lại nằm trên đất lừa bịp tống tiền chúng ta.” Sau khi Tống Tân Đồng phân phó xong liền ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, an nhàn thảnh thơi uống trà, nhìn Trương bà tử quỷ khóc sói gào.
“Đừng đi, đừng đi.” Trương bà tử lập tức nhảy lên, ngăn cản Dương Tiểu Nguyệt, đẩy nàng sang bên cạnh: “Ngươi không suy nghĩ chút xem nếu ngươi lại đắc tội ta, sau này Trường Viễn cũng sẽ không giúp các ngươi, chính ngươi suy nghĩ cho kỹ một chút.”
“Ta thế nhưng hảo tâm nhắc nhở ngươi, qua thôn này sẽ không còn quán trọ nào nữa!” Trương bà tử mắt đều sắp trừng ra, rất sợ Tống Tân Đồng không để bụng, còn nhắc nhở mấy lần.
Tống Tân Đồng xuy một tiếng, nàng chỉ nghe qua vội vàng chạy lên bợ đỡ lấy lòng, chưa từng thấy ai vội vàng đưa quan hệ ra cho người khác dính líu lên như bà ta, không biết đánh âm mưu quỷ kế gì, nàng không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không cần, lúc chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đã sớm nói, không muốn có bất kỳ liên quan gì với các ngươi.”
“Ta cũng không biết có phải là tính tình ta quá tốt hay không, phương thức nói chuyện có phải khiến ngươi hiểu lầm không hay là đại nương ngươi tai nghễnh ngãng, nghe không hiểu tiếng người.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Vậy ta liền nói lại một lần nữa, thỉnh ngươi nghe cho rõ, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nhìn ở phân thượng mọi người cùng một thôn ta mới không cho người ta tống ngươi lên quan, ngươi còn dám ở chỗ ta làm ầm ĩ, ta nhất định sẽ đem ngươi tống quan! Tôn tử ngươi không phải thi đỗ tú tài sao? Vậy để cho người ta xem xem, nãi nãi chân đất của tú tài không nói lý lẽ cỡ nào, làm người khác ghét cỡ nào! Để mọi người đều biết ngươi như con trùng hút máu hút máu nhi tử đã đoạn tuyệt quan hệ còn lấy đi ra ngoài trương dương. Cũng không biết quan lão gia biết có thể lấy đi công danh tú tài của Tống Trường Viễn hay không!”
“Ngươi dám!” Trương bà tử sợ, cháu trai bà đỗ công danh tú tài nhưng không dễ dàng gì, nếu như không còn thì bà ta còn không bị người chê cười chết.
“Ta không có gì không dám, ngươi dám náo ta liền dám cáo!” Tống Tân Đồng bỗng nhiên vỗ bàn một cái: “Không cho ngươi nhớ thật lâu kiếp này ngươi cũng không biết vì sao biển lại mặn*!
[*: thật ra thì đây là câu này hoa nhi vì sao như vậy hồng nhưng mình để biển mặn đi nha!]