Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng.
“Tỷ người xem, cầu vồng.” Đại Bảo chỉ vào một đạo cầu vồng bảy sắc treo nơi chân trời, kinh hỉ gọi Tống Tân Đồng mau nhìn.
“Ân, thật là đẹp mắt.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Hôm nay hưu mộc, hai đứa sao sớm như vậy đã tới rồi, ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn.” Tiểu Bảo đĩnh cái bụng: “Tỷ người sờ, bẹp bẹp.”
“Sao chưa ăn đã qua?” Tống Tân Đồng kéo hai cậu đi vào phòng.
“Bọn đệ thấy cầu vồng cho nên chạy tới để tỷ tỷ cũng xem xem.” Đại Bảo bước nhanh đuổi kịp Tống Tân Đồng: “Chúng ta tới tỷ cũng vừa mới dậy, nếu như tỷ lại ngủ một lát nữa, khẳng định liền không nhìn thấy.”
“Mỗi năm cứ như vậy một lần, tỷ liền không nhìn thấy.” Tiểu Bảo cường điệu như có chuyện lạ: “May mắn bọn đệ tới.”
“Vậy tỷ thật cảm ơn mấy đứa.” Tống Tân Đồng dẫn cặp song sinh đi vào nhà chính, cơm sáng vừa bày lên bàn: “Hai đứa mau gọi mọi người đi.”
“Thẩm, tỷ phu.” Cặp song sinh trăm miệng một lời hô.
Lục mẫu cười híp mắt gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ vị trí mé bên phải, ra hiệu cặp song sinh mau ngồi xuống ăn sáng một chút.
Bữa sáng là dùng canh gà chiều hôm qua còn lại làm mì, vị rất ngon, cặp song sinh cũng không kén ăn, rất nhanh liền ăn xong một bát mì rồi.
“Tỷ, bọn đệ ăn xong rồi.” Cặp song sinh nhỏ giọng nói.
Tống Tân Đồng ăn tương đối chậm, còn chưa có ăn xong: “Ăn no sao?”
“No rồi.” Cặp song sinh để đũa xuống, sau đó liền chạy xuống bàn đi trong viện chơi.
Sau khi Tống Tân Đồng ăn xong đem bát đũa thu thập hết cặp song sinh liền kéo nàng muốn đến hậu sơn chơi.
“Vừa mới mưa xuống, phía dưới rất trơn, tỷ không thể đi.” Từ tối qua nghe thấy Diệp Quế Hoa giẫm trượt sinh non rồi khó sinh, đáy lòng Tống Tân Đồng liền sợ sệt, bởi vậy nói với hai cậu: “Nếu không chờ lát nữa Đại Nha tỷ tỷ qua đây, mấy đứa đi cùng với nàng nhé?”
“Thế nhưng nàng muốn rất lâu.” Tiểu Bảo dẩu miệng.
Tống Tân Đồng nhéo nhéo cái miệng dẩu ra của cậu: “Rất nhanh, mấy đứa luyện xong một thiên đại tự nàng liền tới đây.”
“Tỷ, bọn đệ đã viết xong.” Đại Bảo gãi gãi tóc mình: “Cẩu Đản Nhi bọn họ đã sắp tới, đệ muốn mang Cẩu Đản Nhi tới rừng cây ăn quả chúng ta xem một cái, từ sau khi xây phòng ốc xong bọn họ còn chưa có đi qua.”
“Ừm, thì ra là muốn dẫn bọn hắn đi a.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo: “Vậy chờ bọn hắn cùng nhau đi, nhưng phải cẩn thận đường trơn, biết không?”
“Biết, bọn đệ sẽ cẩn thận đâu.” Đại Bảo nghĩ nghĩ, sau đó cau mày nhìn bụng Tống Tân Đồng nói: “Tỷ, cháu trai nhỏ của bọn đệ khi nào ra a? Tại sao lâu như thế còn chưa ra?”
Tiểu Bảo cũng vội vàng sán qua đây, nhìn chằm chằm bụng Tống Tân Đồng, hỏi không ngừng: “Cháu trai nhỏ còn chưa ra, đệ còn muốn chơi cùng hắn đây.”
“Phải đến lúc tuyết rơi mới ra.” Tống Tân Đồng cười sờ sờ đầu hai cậu: “Hơn nữa chờ em bé ra rồi còn phải chờ em bé có thể chạy, có thể nói chuyện mới có thể cùng nhau chơi đùa với mấy đứa.”
“A? Vậy phải đợi bao lâu?” Tiểu Bảo nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
Tống Tân Đồng giản lược tính toán sơ một chút: “Phải chờ ba, bốn năm đi.”
“A? Phải lâu như vậy?” Cặp lông mày của Đại Bảo đều sắp nhăn lại một chỗ: “Đệ còn tưởng rằng hắn vừa mới ra là có thể cùng nhau chơi đùa cùng bọn đệ.”
“Chờ hắn lớn lên mới có thể chơi, vậy đệ đã mười tuổi, liền không muốn chơi cùng hắn.” Tiểu Bảo hừ hừ hai tiếng, oán trách nói: “Tỷ, sao tỷ không sinh cháu trai nhỏ sớm một chút, như vậy là chúng ta có thể cùng nhau lớn lên.”
Tống Tân Đồng câm nín, Tiểu Bảo đệ đây là trong óc có cái quỷ gì vậy!
“Các đệ đừng nghĩ chơi với hắn nha, sau này các đệ có thể chiếu cố hắn, hắn khóc các đệ liền ôm hắn, đói bụng liền cho hắn ăn, nước tiểu liền…”
Lời của nàng còn chưa hết, Tiểu Bảo cấp tốc cướp đáp: “Đệ biết, nước tiểu liền tỷ người.”
“…” Tống Tân Đồng bĩu môi, quên đi, mấy đứa cao hứng thì tốt.
“Cháu trai nhỏ, ta là cậu Tiểu Bảo.” Tiểu Bảo tự lẩm bẩm với cái bụng Tống Tân Đồng: “Sau này nhớ gọi ta đại cữu cữu.”
Đại Bảo vừa nghe, mất hứng: “Ta mới là đại cữu cữu, đệ là tiểu cữu cữu.”
Tiểu Bảo: “Chúng ta đều lớn như nhau.”
Đại Bảo không chịu thoái nhượng: “Ta lớn.”
Tiểu Bảo kéo tay áo Đại Bảo: “Ca ca, ngươi không thể nhường ta làm ca ca một chút sao?”
Đại Bảo lắc đầu, kiên quyết bảo vệ chủ quyền làm ca ca của mình, nói với bụng Tống Tân Đồng: “Cháu trai ngoan, ta là đại cữu cữu, hắn là tiểu cữu cữu.”
“…” Tống Tân Đồng không nhịn được cười: “Vạn nhất là cháu gái thì sao?”
“Cháu gái?” Đại Bảo nghĩ nghĩ, sau đó ánh mắt sáng lên: “Đệ có thể thắt bím tóc cho nàng sao?”
“Đệ biết thắt sao?” Tống Tân Đồng chống má hỏi cậu.
“Đệ học với Xuân Thụ, hắn liền thắt bím tóc cho muội muội hắn.” Đại Bảo nói.
Tiểu Bảo không cam lòng tỏ ra yếu kém nói: “Vậy đệ cũng có thể cài hoa cho nàng.”
“Tiểu cô nương không cài hoa.”
“Đệ cài cho nàng, nàng liền cài.”
Tống Tân Đồng cảm thấy đau đầu: Ôi uy, bọn đệ các ngươi thực sự đủ rồi a!
“Đại Bảo Tiểu Bảo, đi.” Tiếng của Cẩu Đản Nhi giống như tiếng trời xuất hiện phía ngoài sân học đường.
“Cẩu Đản Nhi gọi hai đứa các đệ, mau đi đi.” Tống Tân Đồng thúc giục: “Đừng để bọn họ chờ sốt ruột.”
“Ai, bọn đệ liền đi đây.” Tiểu Bảo cấp tốc chạy ra bên ngoài.
“Tiểu Bảo, đừng chạy, cẩn thận đường trơn.” Trách nhiệm huynh trưởng của Đại Bảo lại cấp tốc xông ra, không ngừng nhắc nhở Tiểu Bảo: “Đi chậm một chút.”
Đưa mắt nhìn cặp song sinh rời đi, Tống Tân Đồng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, có đôi khi đi, hai cậu lại đặc biệt ấm áp, nhưng có đôi khi lại hơi nhiều lời, âm thanh rất huyên náo.
Lục Vân Khai từ sân bên cạnh đi ra: “Bọn họ đi rồi?”
“Đi rồi.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười: “Có đôi khi lại ngóng trông Đại Bảo và Tiểu Bảo có thể nói nhiều, có đôi khi bọn nó líu ríu thì lại thực ồn ào.”
Lục Vân Khai nói: “Thiên tính tiểu hài tử như vậy, rất bình thường.”
“Đứa nhỏ của chúng ta sau này có thể cũng ầm ĩ như vậy hay không a?” Tống Tân Đồng nghĩ đến cảnh tượng bọn nhỏ chạy lăn chạy lóc, phía sau lưng không tự chủ được ngứa ngáy.
“Vậy chỉ sinh một đứa liền không ầm ĩ.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Một quá ít, vẫn là hai là được rồi, tính khí bọn nó nếu giống chúng ta, hẳn là cũng không ầm ĩ.”
“Chàng hồi bé không làm ầm ĩ?” Tống Tân Đồng không tin nhìn hắn: “Chàng hồi bé không khóc không náo?”
Sắc mặt Lục Vân Khai cứng đờ, tay nắm thành quyền để lên môi, khụ hai tiếng: “Đó là tất nhiên, ta sao có thể vừa khóc lại náo.”
“Vậy ta đi hỏi nương, xem người nói như thế nào.” Tống Tân Đồng đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì liền bị Lục Vân Khai ngăn cản, nghiêm túc nói: “Loại chuyện này làm phiền nương giải thích cho nàng đâu hay? Nàng trực tiếp hỏi vi phu là được.”
Tống Tân Đồng nín cười: “Ta cảm thấy ta vẫn là đi hỏi nương thì tốt hơn.”
Lúc này, Lục mẫu đi đến, ra dấu hỏi: “Hỏi ta cái gì?”
Sắc mặt Lục Vân Khai lại cứng đờ: “Tân Đồng hỏi trong nhà có còn thịt không.”
Lục mẫu gật đầu: “Hôm qua Vương thị lại đưa tới, đủ mấy ngày, không cần mua nữa.”
Tống Tân Đồng như cười như không nhìn Lục Vân Khai, chàng vậy mà nói dối với nương.
Lục Vân Khai nhíu mày: Nàng sáng sớm vốn đã hỏi qua.
Tống Tân Đồng nghĩ đến lúc sáng sớm đích xác đã hỏi qua, bĩu môi: Chàng thắng.