Thừa dịp Tạ Đại Ngưu bọn họ còn chưa lựa về, mọi người đều ngồi dưới tàng cây hóng mát, thanh phong từ từ, vô cùng thích ý.
Mấy lão thái bà ở phụ cận sân phơi cũng cầm quạt đi tới bên sân phơi, nhìn ớt cay đỏ rực đầy đất, “Ai nha, đây là gì đấy? Đỏ rực còn đẹp.”
“Các ngươi hỏi làm gì?” Thu bà bà ở trong thôn mấy chục năm, những người này đều biết, mở miệng liền nói: “Các ngươi đồ miệng rộng, nói xong lại quay người nói với kẻ khác, ai dám nói với các ngươi chứ.”
Mấy người cười gượng vài tiếng, người đã già da mặt cũng dày, cũng không tức giận: “Thu bà tử ngươi nói lời này, chúng ta cũng chỉ hỏi một chút lại không làm gì, liền thấy đỏ rực, rất đẹp.”
“Rất đẹp cũng không nói với các ngươi, ai biết các ngươi an cái gì tâm!” Thu bà bà hừ một tiếng: “Trời tốt không đi làm việc chỉ ở chỗ này đi bậy, cũng không sợ đi gãy chân.”
Mấy bà tử đặt mông ngồi xuống đất, hạ quyết tâm không đi, “Thu bà tử, Tân Đồng người ta cũng không nói gì, trái lại ngươi nói trước, không biết còn tưởng rằng là nhà ngươi đâu.”
“Tân Đồng là ta nhìn lớn lên, ta giúp còn không được?” Thu bà tử liếc mắt nhìn bên kia cây đa lớn, sau đó xì một tiếng khinh miệt: “Mấy người các ngươi líu ríu thì thôi, mấy người đó cũng dẫn tới.”
Tống Tân Đồng nhìn lại về phía cây đa lớn, quả nhiên thấy lại có rất nhiều phụ nhân hướng về bên này đi lại, tâm tư khẽ động, sau đó khẽ nói với Thu bà bà hai tiếng, Thu bà bà gật đầu.
“Không phải chúng ta dẫn tới, bọn họ khẳng định cũng là thấy các ngươi phơi này nọ ở đây, nếu không nơi nào sẽ qua đây nha.” Mấy bà tử nói: “Thu bà tử, ngươi liền nói một chút đây rốt cuộc là vật gì? Sao màu cứ đẹp như vậy? Là lương thực hay là gì?”
Chờ mấy phụ nhân đi tới, Thu bà bà mới lên tiếng: “Ta cũng không biết là gì, Tân Đồng, trồng cái này để làm gì a?”
Tống Tân Đồng nhìn nhiều đôi mắt vẩn đục đang mong đợi nhìn mình, đáy lòng cười cười, sau đó nói: “Ta là mua hạt giống từ người bán hàng rong đi ngang qua thôn chúng ta, hắn nói nếu như trồng ra, có thể lấy đổi nhiều bạc, cho nên ta liền trồng.”
“Nhưng trồng ra cái này, trừ đẹp một chút, cũng không nhìn ra tên tuổi gì, cũng không biết có phải bị lừa hay không.” Tống Tân Đồng biểu hiện rất hối hận.
Thu bà bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn nàng: “Ai da, Tân Đồng ngươi sao ngốc như vậy á, lời người bán hàng rong hàng tẩu cũng dám tin, ta còn tưởng rằng ngươi thực sự biết đây là gì đâu, trồng nhiều như vậy bán không ra thì sao?”
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: thái độ nghiêm khắc chỉ mong tốt cho ai đó.
“Bà bà sao không ngăn ngươi a, lần này như thua thiệt lớn, sau này ta lấy mặt mũi đâu đi gặp cha nương ngươi a…”
Thu bà bà diễn xuất đặc biệt chân thật, bộ dáng thực sự như là hối hận tới đau lòng! Tống Tân Đồng trong lòng không nhịn được trao một giải Oscar cho Thu bà bà!
Người vây xem thấy tình trạng đó nhao nhao cho rằng Tống Tân Đồng thật là phạm vào sao lầm lớn, vội vã khuyên nhủ: “Tân Đồng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cái này cũng không cần bao nhiêu bạc, ngươi cũng đừng nói nàng…”
“Không cần bao nhiêu bạc? Bạc mua đất không phải bạc? Còn chă sóc lâu như vậy, phì như vậy, đây đều là bạc a…” Thu bà bà nhất nhất sổ ra: “Xưởng mặc dù buôn bán lời chút bạc, nhưng cũng không bồi vào được đến đâu a…”
“Thu bà bà, ta sai rồi, ta … chờ ta thử xem, nếu bán được đâu?” Tống Tân Đồng bụm mặt, không dám cười ra tiếng.
“Nếu không bán cho mọi người một chút?” Thu bà bà lập tức quay đầu nhìn mấy bà tử với phụ nhân vây xem: “Các ngươi nhưng đều là nhìn Tân Đồng với Đại Bảo Tiểu Bảo lớn lên, mấy người lão bà tử các ngươi cũng là người nhìn Tống Đại Sơn lớn lên, nếu không đều giúp đỡ một chút?”
Lời nói vừa hạ xuống, mấy bà tử với phụ nhân lập tức đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần: “Ta còn chưa đi cắt cỏ heo đâu, ta đi về trước a.”
“Ta cũng vậy, chúng ta cùng đi cắt.”
“Ta cũng trở lại giặt quần áo.”
“Ta trở lại cho gà ăn.”
…
Thấy mọi người cấp tốc biến mất vô ảnh, Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười, Dương Tiểu Nguyệt, Đại Nha có Vương thị các nàng cũng cười theo.
“Đồ kiến thức hạn hẹp, ta nhổ!” Thu bà bà đập quạt, “Người mấy nhà này trộm gian dùng mánh lới nhất, xưởng nhà Tân Đồng ngươi sau này cũng đừng đi tìm bọn họ.”
“Biết rồi Thu bà bà.” Tống Tân Đồng để ngang chân, nhẹ nhàng đấm đấm chân: “Mấy ngày nay hẳn là có thể buông lỏng, cũng không cần lo lắng có người đến trộm.”
“Kia vẫn là phải cẩn thận một chút, vạn nhất tin tức các nàng truyền bá không đúng chô đâu?” Thu bà bà nói: “Vạn nhất còn có người nói không tin liền không xong.”
“Ân.” Tống Tân Đồng gật đầu.
Gần tới giờ ngọ, bởi vì người làm giúp phải về nhà ăn cơm cho nên Vương thị cùng Tiểu Nguyệt về nhà trước làm bữa trưa, lại lựa một hồi, Tống Tân Đồng cũng cùng Đại Nha đi về nhà.
Lúc sắp đến cổng nhà, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy ngồi xổm trong bụi cỏ ven đường, nhìn kỹ một chút, phát hiện là Vạn A Hương.
“Ngươi ở ngoài nhà ta làm gì?” Tống Tân Đồng khoanh tay nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, cũng không phải nghi ngờ nàng ấy trộm đồ, chỉ là nghi hoặc đơn thuần mà thôi, dù sao bây giờ có ai tìm nàng đều là đi học đường hoặc là trực tiếp đến xưởng.
Vạn A Hương nhìn nàng, do dự một chút mới lên tiếng: “Ta biết… ta biết là ai phóng hỏa.”
“Là ai?” Tống Tân Đồng suy đoán có lẽ là Hoa Hỉ Thước, bởi vì Lưu tẩu tử nhìn thấy bà ta vẫn đang rình coi, hơn nữa hôm qua khi về gặp phải bà ta, bà ta lời trong lời ngoài cũng đều là chuyện về xưởng miến.
“Là ta nghe trộm được.” Vạn A Hương nhỏ giọng nói: “Hoa Hỉ Thước nói chuyện với hai nam nhân ở rừng trúc bên kia, nói ngươi làm hỏng sinh ý của các nàng, cũng muốn giáo huấn ngươi.”
Tống Tân Đồng nhăn mày lại: “Chuyện lúc nào?”
“Đêm qua.” Vạn A Hương nhỏ giọng nói: “Tối qua cha ta kêu ta đi giặt tã cho tiểu đệ, mới vừa đi tới rừng trúc liền nghe thấy động tĩnh, ta không dám đi qua liền đi về nhà, nhưng bị cha ta kêu trông em bé.”
“Ta vẫn muốn chạy ra, nhưng nương ta bà… nhưng sáng nay lúc tỉnh lại, đã…” Vạn A Hương không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tống Tân Đồng nhìn dấu tay trên mặt Vạn A Hương, hơn nửa là tối qua lại bị đánh: “Nương ngươi biết chuyện ngươi đi cáo trạng?”
Vạn A Hương gật đầu: “Thôn trưởng đi thị trấn hỏi, Hoa Hỉ Thước là làm ăn với người của kỹ viện, muốn đem bọn ta bán vào kỹ viện, nương ta… nương ta biết liền không nói gì, tối qua lúc Hoa Hỉ Thước đến nhà chúng ta, bà còn mắng Hoa Hỉ Thước.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu.
Vạn A Hương lại nói: “Ta không biết hai người khác là ai, hình như không phải trong thôn.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, “Có phải là tối qua Hoa Hỉ Thước muốn mang ngươi đi?”
Vạn A Hương gật đầu.
Vậy hai kẻ kia hơn nửa là người tới đón đầu, nhưng người đón đầu sao có thể đến xưởng nàng phóng hỏa? Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là bởi chuyện nàng dạy Vạn A Hương cáo trạng bị lộ?
Lại nhìn Vạn A Hương nhỏ gầy một chút, quên đi, khó truy vấn nàng được.
“Chuyện này ta biết, ngươi trở về đi.” Tống Tân Đồng lạnh nhạt nói.
Vạn A Hương há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nói một câu ‘vậy ta đi về trước’ liền đi.
Tống Tân Đồng nhìn bóng lưng nàng đi xa, cũng không nói cái gì nữa, quay người liền vào trong viện.