Tại Đại Ngưu đi đường vòng bên kia, đi tới bên người Vạn thôn trưởng sắc mặt đang rất khó coi: “Thôn trưởng.”
Vạn thôn trưởng liếc mắt nhìn Tạ Đại Ngưu một cái: “Là Đại Ngưu a.”
“Cuối thôn chúng ta cũng nghe được.” Tạ Đại Ngưu nhìn Hoa Hỉ Thước trong phòng, sau đó ấn lời Dương Thụ dạy nói: “Thôn trưởng, ngươi cũng không thể mềm lòng a, không thể lưu các nàng lại trong thôn, ta nghe nói Hoa Hỉ Thước còn muốn đem cô nương trong thôn bán vào kỹ viện đó.”
Không nhắc tới cái này còn tốt, mặt Vạn thôn trưởng càng khó coi.
“Cái gì? Nàng còn muốn đem cô nương thôn chúng ta bán vào kỹ viện?” Lập tức một vị phụ nhân xì một tiếng khinh miệt: “Lão nương liền nói sao nàng hảo tâm như vậy, nói muốn đem Tiểu Lan nhà chúng ta đưa đi hầu hạ quý nhân, thì ra lại là hầu hạ như thế a, hay cho ngươi Hoa Hỉ Thước, ngươi đồ lòng dạ hiểm độc, không sợ bị sét đánh à.”
Các phụ nhân bên cạnh cũng mắng theo: “Nàng cũng nói với ta, ta còn tưởng rằng thực sự là đại quý nhân đâu, không nghĩ đến là như thế này, thật là đồ đáng giết ngàn đao, thôn trưởng, đem đuổi nàng đi đi, thích trộm nhân như vậy, sao không tự mình đi làm kỹ nữ đi, chạy về đến tai họa cô nương trong thôn.”
Tạ Đại Ngưu nhìn nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “Thôn trưởng, chúng ta có thể đưa bọn họ tống quan, thông dâm là phải bị…”
Vạn thôn trưởng rất nhanh kịp phản ứng, chán nản vỗ đầu một cái, sao hắn lại đem cái này quên mất? Hiện tại thế nhưng chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, “Mấy người các ngươi, đi vào đem người trói lại, chờ trời sáng đưa đi huyện nha, để huyện lão gia làm chủ.”
“Tốt.” Quách gia nương tử đi đầu vọt vào đó, mấy phụ nhân hung hãn lại theo cùng phía sau, còn có mấy nam nhân, rất nhanh liền đem Hoa Hỉ Thước và nam nhân cò chưa có mặc quần áo kia trói lại.
Hoa Hỉ Thước hô to, liều mạng ngọ ngoạy: “Các ngươi muốn làm gì? Ta …ô ô ô….”
Quách gia nương tử nhanh tay nhanh mắt nhặt lên hai cát tất nhét vào mồ Hoa Hỉ Thước, sau đó lại ngửi ngửi tay của mình, trong nháy mắt lộ ra biểu tình buồn nôn: “Qúa buồn nôn, bao lâu không giặt rồi.”
“Ha ha ha ha….” Các phụ nhân bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.
Vạn thôn trưởng lại kêu hai ba người nhìn chằm chằm hai người kia, sau đó liền cùng những người khác tản đi.
Đại Nha với Dương Thụ lúc này mới đi ra từ bụi cỏ bên cạnh, đi tới cửa nhà Hoàng quả phụ ngừng một chút, ném cho Hoàng quả phụ năm lượng bạc: “Tối nay vất vả.”
“Không vất vả, không vất vả.” Hoàng quả phụ cười đến mắt cũng không có, sau đó lại nói: “Quách gia lão đại còn ngủ ở tảng đá bên kia, có cần nói với Quách gia nương tử một tiếng hay không?”
Dương Thụ liếc mắt nhìn Hoàng quả phụ một cái, “Nếu ngươi không lo lắng Quách gia nương tử tìm ngươi làm ầm ĩ ngươi liền đi đi.”
Sắc mặt Hoàng quả phụ lập tức biến đổi, liên tục xua tay: “Vậy không đi.” Nói xong liền về phòng rất nhanh, đóng cửa.
Ngày hôm sau.
Tống Tân Đồng sáng sớm mới biết Vạn thôn trưởng vặn đưa Hoa Hỉ Thước và cái dã nam nhân kia vào thị trấn: “Thực sự là không nghĩ đến, ta còn tưởng rằng chỉ là đồn đại.”
Đại Nha ừ một tiếng, gật gật đầu thật mạnh: “Mặc dù có chút không giống với dự liệu trước đó của cô nương, nhưng cuối cùng vẫn là đưa đi quan phủ.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Thông dâm… thật muốn trầm đường?”
Đại nha lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Vân Khai nói: “Luật pháp có nói: nhẹ phạt trượng, dạo phố; nặng thì phải trầm đường hoặc loạn thạch ném chết.”
“Vậy Hoa Hỉ Thước đây xem là nhẹ hay vẫn là nặng?” Tống Tân Đồng hỏi hắn.
Lục Vân Khai nói: “Bà ta đã ở góa, chưa hại chết người, tối đa là hành vi bất điểm, tối đa là xử trí dạo phố đáng trượng.”
“Đây chẳng phải là hời cho bà ta?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày.
“Nếu như còn thêm tội phóng hỏa, lừa bán, có thêm lao ngục mấy năm nữa.” Lục Vân Khai nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu.
Đại Nha nói: “Vậy có cần Dương thúc viết giấy đi cáo bà ta một cái?”
Tống Tân Đồng vừa nghĩ đến tên tham quan mập kia thì đáy lòng liền không thoải mái: “Ta cảm thấy chúng ta vẫn là không cần đi lắc lư trong mắt cái huyện đại nhân kia, vừa thấy hắn toàn thân ta liền không thoải mái.”
Nói rồi nàng nhìn về phía Lục Vân Khai: “Chàng nói xem?”
Lục Vân Khai gật gật đầu: “Để các thôn dân đem chuyện lừa bán viết rõ ràng một chút, trái lại có thể dùng.”
“Ân.” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Đại Nha: “Nghe thấy cô gia nói sao? Mau đi đi.”
“Dạ.” Đại Nha cấp tốc đi ra khỏi phòng.
Chờ nàng đi rồi, Tống Tân Đồng mới lộ ra biểu tình buồn nôn: “Người nọ cũng quá buồn nôn, may mắn rất ít gặp phải bà ta, nếu không…”
Lục Vân Khai tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, âm cuối nhấc lên ngữ khí nghi hoặc: “Trước đây chàng nhưng thường xuyên gặp qua bà ta?”
“Không nhớ.” Lục Vân Khai đạm giọng nói, cũng không nói hai năm trước khi hắn ở trong nhà giữ đạo hiếu thì nữ nhân kia từng nửa đêm đến cửa nhà hắn, kết quả bị nương hắt cho một chậu nước rửa chân.
Tống Tân Đồng tin: “Năm ngoái lúc bọn ta ở mép đầm nước đào chiết bên tai, bà ta còn từng xuất hiện, lúc đó bà ta còn làm hoa lan chỉ, lúc đó ta chỉ cho rằng là bà ta đến tìm hiểu bí mật chiết bên tai của chúng ta, không nghĩ đến lúc đó bà ta vậy mà thực sự có ý nghĩ với Đại Ngưu thúc.”
“Trong thị trấn sau đó cũng xuất hiện rất nhiều chiết bên tai, kỳ thực chính là bà ta tiết lộ.” Lục Vân Khai nói.
“A?” Tống Tân Đồng giao dịch xong với Cát tường tửu lâu sau đó cũng không quá chú ý đến sinh ý chiết bên tai, thật ra cũng không biết chiết bên tai ở huyện thành sau đó là xuất hiện lúc nào.
Lục Vân Khai nói: “Có lẽ là nàng không biết, lúc đó khi ta từ Lĩnh Nam thành về dùng cơm ở tửu lâu khác nhìn thấy chiết bên tai còn tưởng rằng là nàng đưa, sau đó mới biết nàng đã không cắt, hơn nữa toàn bộ thị trấn cũng có thể mua được. Từ chỗ Giang Minh Chiêu kia hỏi thăm mới biết được, là nữ nhân kia bán cho một trong mấy nhà tửu lâu đối địch.”
“Bà ta được năm mươi lượng bạc liền ở thị trấn mua một căn nhà nhỏ, cho nên năm ngoái mới rất ít về thôn.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng nâng má ý cười nồng đậm nhìn Lục Vân Khai: “Khi đó bắt đầu chú ý ta?”
“…” Lục Vân Khai hiện tại đã có thể ứng đối như thường với lời như vậy của Tống Tân Đồng: “Lúc đó nương tử rất đen, đen đến đặc biệt độc đáo.”
“…” Tống Tân Đồng phiền muộn che mặt: “Chàng đừng nói nữa, ta cảm thấy lúc đó ta nhất định rất xấu.”
“Sẽ không.” Lục Vân Khai mềm giọng nói: “Khi đó ánh mắt nàng đặc biệt sáng, làm cho người ta nhìn liền không dời mắt.”
“Vậy bây giờ đâu?” Tống Tân Đồng đặc biệt muốn biết.
Lục Vân Khai nhìn đôi mắt hạnh của Tống Tân Đồng, mắt sáng mà trong suốt, tràn đầy ánh sáng cứng cỏi tự cường, điểm bất đồng duy nhất so với trước kia là, bây giờ đôi mắt này tràn đầy tình nghĩa, hơn nữa bên trong còn có bản thân, bản thân dịu dàng mỉm cười ở trong đó.
“Đều đẹp như nhau.”
Tống Tân Đồng si ngốc cười: “Vẫn không thể dời mắt sao?”
“Không muốn dời.” Nhu tình mật ý trong lời nói của Lục Vân Khai làm Tống Tân Đồng mang cười, vô cùng vui vẻ.