Hôm nay thời tiết rất tốt, rất thích hợp vào núi đi săn.
Dùng cơm sáng xong, Lục Vân Khai liền cùng Giang Minh Chiêu bọn họ vào núi, đồng hành còn có cặp song sinh và hai vị Giang tiểu công tử, nói cho đẹp là vì nghiệm thu kết quả học bắn mấy ngày trước, thực tế là vô giúp vui.
Vệ công tử thế nhưng dẫn theo vài người thị vệ thân cường thể tráng, võ nghệ cao cường, cho nên Tống Tân Đồng cũng không cản các cậu, liền thả hai cậu đi, còn để Đại Nha đi cùng, dù sao thể lực Đại Nha thế nhưng có thể so với hai tráng hán.
Hơn nữa Đại Nha cũng đặc biệt cam tâm tình nguyện đi vào núi, cho nên sau khi được đồng ý liền cầm công cụ của nàng, hăng hái vào núi, nếu như là xem nhạ cái gùi to nàng đeo.
Trong gùi ta để chút nước cùng thức ăn và gia vị, để tránh Đại Bảo các cậu ở trong núi đói bụng lại không kịp trở về gấp dùng bữa trưa, cho nên cố ý chuẩn bị.
Sau khi bọn họ cất bước, cả sân liền triệt để trống xuống.
Tống Tân Đồng ngồi ở trên ghế dựa, hai chân đạp trên ghế gỗ, nhẹ nhàng lắc lư, hưởng thụ thời gian nhàn nhã tốt đẹp.
Chỉ chốc lát sau, gian ngoài liền truyền đến tiếng Dương Tiểu Nguyệt.
Tống Tân Đồng thấy thần sắc nàng vội vội vàng vàng chạy vào, đáy lòng run lên, Tiểu Nguyệt vẫn ở Tống gia bên kia quét tước nhà cửa giặt quần áo, giờ đột nhiên chạy tới chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao, vội vàng hỏi: “Là Đại Bảo mấy đứa ngã sao?”
Dương Tiểu Nguyệt thở hổn hển nói: “Không phải, là Quyên tẩu tử nhà Tạ phu nhân muốn sinh!”
“Quyên tẩu tử muốn sinh?” Tống Tân Đồng nhất thời sửng sốt, hôm qua Quyên tẩu tử còn cùng Thu bà bà đến chỗ các nàng bên này một trận, còn nói phải hạ tuần tháng mười mới đến ngày, thế nào giờ liền sinh? “Hiện tại thế nào?”
“Còn không rõ ràng lắm.” Dương Tiểu Nguyệt thở dốc: “Vừa nãy Tạ phu nhân tới nhà chúng ta mượn xe ngựa, ta mới biết, thật giống như là muốn đi huyện thành thỉnh đại phu.”
Vốn dĩ Tống Tân Đồng còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe đến mấy chữ thỉnh đại phu, lập tức khẩn trương lên, chẳng lẽ là khó sinh?
Vương thị nhìn sắc mặt nàng đổi lại đổi, vội trừng mắt liếc Dương Tiểu Nguyệt một cái, trấn an Tống Tân Đồng: “Cô nương, ngài đừng lo lắng, Tạ phu nhân nhất định là muốn thỉnh đại phu lo trước khỏi họa, sinh con sau có chút khí hư, còn phải khai chút thuốc bồi bổ một chút.”
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải: “Vậy ta qua đó nhìn một cái.”
“Cô nương đừng đi, ngài cũng mang thai, chớ bị huyết khí vào người.” Vương thị vội cản nàng: “Nô tỳ để Tiểu Nguyệt đi nhìn chằm chằm, sinh xuống rồi ngài đi qua cũng không muộn.”
Lục mẫu bên cạnh cũng gật đầu, không cho nàng đi.
Mặc dù Tống Tân Đồng không để ý cái gì mà bị huyết khí vào người, nhưng nhập gia tùy tục đi, hơn nữa nàng đi cũng không giúp được gì: “Vậy chúng ta chuẩn bị nhiều một chút trứng gà đưa qua.”
“Dạ, trong nhà còn có không ít trứng gà, nô tỳ giờ về đi chuẩn bị.” Vương thị nói.
Lục mẫu ở bên khoa tay múa chân nói: “Trong nhà chúng ta cũng có, cũng đưa.”
“Nghe nương.” Tống Tân Đồng hiện tại cũng không thể đại biểu Tống gia, cho nên Lục gia bên này cũng phải tỏ vẻ một phen.
Đợi xế chiều chừng giờ mùi, Tạ gia bên kia liền truyền đến tin tốt, Quyên tẩu tử sinh ra một bé trai, nặng sáu cân sáu lượng, Thu bà bà lập tức cao hứng đến khóc, lớn tiếng bảo tổ tông tích đức.
Sáu cân sáu lượng, đích thực là điềm lành!*
*:Bởi vì bên Trung có câu là ‘lục lục đại thuận’ ý chỉ mọi việc thuận lợi nên mới gọi là điềm lành Tống Tân Đồng nghe thấy tin tức liền cùng Vương thị xách trứng gà đi Tạ gia, hiện tại đã gần giờ thân, Tạ gia sớm đã dọn dẹp phòng sinh với đứa nhỏ sạch sẽ, trong viện cũng không ngửi thấy chút mùi máu nào.
“Chúc mừng Thu bà bà, Tạ thẩm, còn có chúc mừng Đại Nghĩa ca, mừng được quý tử.” Tống Tân Đồng đưa trứng gà cho Thu bà bà.
Hiện tại Thu bà bà đã là tứ đại đồng đường, tự nhiên cười đến toe toét, nhận trứng gà: “Tân Đồng mau vào phòng, xem xem huyền tôn* của ta.”
*: Cháu cố Tống Tân Đồng theo vào phòng nhìn bé trai sơ sinh được thả trên giường, da đỏ rực, nhiều nếp nhăn, lông tóc rất dày, miệng vừa nhúc nhích, tựa như đang liếm cái gì.
Tống Tân Đồng cẩn thận ngửi ngửi, thế nào ngửi thấy được một cỗ mùi lạ nhỉ? – “Thu bà bà, ngươi đút cái gì cho nó ăn vậy?”
“Bôi cứt gà tan lên răng nó.” Thu bà bà nói.
“A?” Tống Tân Đồng vừa nghĩ tới vật kia liền ghê tởm, thế nào còn đút cho trẻ con ăn chứ? Vạn nhất nhiễm bệnh làm sao?
Thu bà bà thấy nàng nghi hoặc, giải thích: “Phải của gà trống lớn mới được, trẻ mới sinh bôi một chút sau này mới sẽ không hư răng cứng.”
A? Còn có loại cách nói này? Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Thật hữu dụng?”
“Dù sao từ đời trên vẫn truyền xuống như vậy, trẻ con nhà chúng ta cũng chưa từng hư.” Thu bà bà nói: “Trước đây nhóc nhà Lưu gia không có bôi, liền hư.”
“…” Thức cho nàng không thể gật bừa, chờ lúc nàng sinh con, nhất định phải nói rõ ràng với Lục Vân Khai, không thể cho bé con sờ cái thứ bẩn thỉu kia, quá buồn nôn!
Mấy người đang nói chuyện, đứa bé trên giường liền lớn tiếng khóc lên, oa oa oa khóc không ngừng, thanh âm vang dội, vừa nghe chính là tiểu hán tử cường tráng.
“Ai da, sao lại khóc.” Tạ thẩm bế đứa bé lên, nhẹ nhàng đong đưa: “Đừng khóc, đừng khóc, nãi ôm đâu.”
Thu bà bà hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”
Tạ thẩm nói: “Vừa uống sữa xong.”
Tạ Nghĩa vội hỏi: “Tiểu? Ị?”
Tạ thẩm sờ sờ: “Không có tiểu.”
Tạ Đại Ngưu: “Đó là sao?”
“Chẳng lẽ là bị chúng ta dọa.” Tống Tân Đồng nhìn vật nhỏ bị bọc thành một cục, không nhịn được nói: “Thẩm đừng cứ lung lay, đừng để nó lắc choáng đi.”
Cũng không biết thấy ở chỗ nào, ôm em bé lắc lư sau nó sẽ không khóc, kỳ thực không phải là bởi vì nó ngừng khóc, mà là bị lắc choáng.
Còn chân tướng rốt cuộc thế nào, nàng cũng không biết.
Có điều nàng còn thấy một câu trả lời hợp lý, là dùng lòng bàn tay kéo ngực em bé, để nó nằm sấp ở trên tay, như vậy là mô phỏng cuộc sống trong tử cung, nó cũng sẽ không khóc.
Có điều đây cũng là lúc trước nhìn thấy ở trên mạng, còn thật hay giả, nàng cũng không biết, dù sao lúc trước bạn bè tốt bên cạnh cũng không kết hôn, cũng không có thân cận trẻ con.
Tạ thẩm nói: “Mọi người đều lắc lư như vậy sẽ không khóc, ngươi còn chưa sinh con không biết.”
Thấy Tạ thẩm không đồng ý với mình, Tống Tân Đồng cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
“Ngươi xem một chút, nó không khóc.” Tạ thẩm lại nói.
Tống Tân Đồng nhìn đứa bé kia, mi tâm giãn ra nói: “Hình như là không khóc.”
“Không phải sao, Tân Đồng ngươi còn phải học đâu.” Tạ thẩm nói liền phải đưa đứa bé cho Tống Tân Đồng: “Ngươi có muốn thử một chút hay không, chờ tới tháng chạp sinh con xong, ngươi cũng sẽ không luống cuống.”
Tống Tân Đồng nhìn đứa bé sơ sinh bị đưa đến trước người, vẻ mặt khó xử, nhưng cũng cẩn thận từng li từng tí nhận lấy đứa nhỏ, vừa mới nhận lấy cũng cảm giác được đứa bé mềm mại, mềm mại một đoàn, cảm giác thật là dọa người.
“A a a… Thẩm, ta không dám…” Tống Tân Đồng vội vàng đưa đứa bé trả cho Tạ thẩm: “Quá mềm, ta sợ ta vừa dùng sức liền nhéo nó.”
Mọi người ầm một tiếng cười to lên: “Ai da, đây cũng quá nhát gan, sau này con chính ngươi sinh ra phải làm sao nha?”
Tống Tân Đồng bị cười đến hai má đỏ bừng: “Ta trở lại luyện tập thêm.”