Tống Tân Đồng vội vã đi vào nhà ăn, cặp song sinh thấy bộ dáng nàng vội vội vàng vàng, không khỏi kinh ngạc: "Tỷ người làm sao vậy? Sao chạy đến mặt đỏ rần?"
Nghe thấy lời các cậu, Tống Tân Đồng cảm thấy mặt lại nóng một phần, khô cằn nói sang chuyện khác: "Tỷ đói bụng, chuẩn bị ăn cơm."
"Tỷ phu còn chưa tới." Đại Bảo nói.
"Ở phía sau." Tống Tân Đồng vừa mới dứt lời, Lục Vân Khai liền bế Noãn Noãn xuất hiện ở trong sân, thanh âm mềm mại của Noãn Noãn vang lên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của cặp song sinh: "Noãn Noãn, mau tới, có canh trứng gà của con."
Lúc Noãn Noãn sáu tháng đã mọc răng nhỏ, sau đó liền bắt đầu ăn lương thực phụ, chủ yếu là canh trứng gà non mịn mềm nhẵn, còn có cháo, cùng với cháo hầm đến nát nhừ.
Con bé không thế nào kén ăn, đều ăn, hơn nữa thích nhất là ăn canh trứng gà.
Mỗi lần vừa nghe đến canh trứng gà liền cười ha ha ha, còn không ngừng vỗ bàn tay.
Lục Vân Khai ôm bé cho bé ăn canh trứng trước, chờ Tống Tân Đồng ăn xong lại tiếp nhận chuyện cho bé ăn này, chậm rãi đút bé ăn, mỗi lần đút bé ăn đều phải đổi mấy tay mấy lần thì mới có thể đút bé ăn no được.
Tống Tân Đồng nhìn mấy viên răng cửa nhỏ của bé, ghét bỏ bĩu môi, lau miệng cho bé, bế bé đi ra ngoài.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tống Tân Đồng mang theo bọn nhỏ đuổi về phía Lĩnh Nam thành, trước khi đi, nàng lại bàn giao mấy câu với Lưu trang đầu bọn họ, để cho bọn họ chú ý nuôi nấng ruộng tôm nhiều, nếu như xuất hiện vấn đề phải xử lý đúng lúc, đừng để hư mất mấy chục mẫu tôm.
Lưu trang đầu: "Đông gia yên tâm, chúng ta đều nhớ kỹ."
Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau đó thả rèm cửa sổ, theo Đại Nha vội vàng đi xe ngựa tới Lĩnh Nam thành.
Nửa canh giờ đã đến, viện đã cải tạo một chút, lại thêm đường làm ấm, lại quét sạch sẽ toàn bộ, còn bày lên rất nhiều hoa, cả viện bố trí đến sức sống bừng bừng, rất tốt.
Tống Tân Đồng trước hết để cho Đại Nha đem hết rương đều bỏ vào trong phòng mỗi người, sau đó mới chậm rãi thu thập, chờ các nàng thu thập, an ổn xuống dưới, lúc này Lục Vân Khai mới gọi cặp song sinh lên, mang theo lục lễ đến thư viện bái phỏng viện trưởng thư viện, làm thủ tục vào thư viện.
Bọn họ đi rồi, trong tiểu viện nhị tiến cũng chỉ còn lại có ba nữ nhân Tống Tân Đồng, Đại Nha còn có Noãn Noãn, ba nữ nhân một đài kịch, là kịch một người của Noãn Noãn.
Trong viện trải một cái thảm vài thước vuông, liền đem Noãn Noãn đặt ở trên thảm, tùy ý bé bò đến bò đi ở phía trên, Tống Tân Đồng liền ở bên cạnh lật xem sổ sách tửu lầu, chuẩn bị tới lúc xế chiều đi tửu lâu kiểm tra một phen.
Lúc này, Đại Nha nghe thấy có tiếng đập cửa ở bên ngoài, ra rất nhanh lại đi vào, dẫn thêm một phụ nhân hơn ba mươi tuổi đi đến.
Tống Tân Đồng giương mắt liếc nhìn phụ nhân này một cái, mặc quần áo vải thô bình thường, nhưng ăn mặc rất sạch sẽ, nhìn người liền cảm thấy rất lưu loát.
Phụ nhân chủ động tiến lên hành lễ: "Gặp qua phu nhân, ta gọi Chu Minh Xuân, ở ngay hẻm Lục Nguyệt bên kia."
Nghe nói nhà nàng vốn là nhà khá giả, chỉ là vì trong tháng sáu đương gia
[ý chỉ người chồng, người làm chủ] xảy ra chuyện, ngã gãy chân, tiền thuốc men xài hết sạch bạc tồn trong nhà, hơn nữa trong nhà còn có đứa nhỏ mấy tuổi, không có cách nào, chỉ có thể đi giúp việc.
Tống Tân Đồng gật gật đầu: "Tình huống nhà ta thế nào ngươi cũng nghe Văn chưởng quỹ giới thiệu, sáng sớm ngươi qua dây làm cơm sáng, buổi sáng giặt quần áo quét tước nấu cơm, ngươi làm xong là có thể rời đi, buổi tối cũng y vậy, thức ăn không cần ngươi mua, mỗi ngày bọn họ sẽ đưa qua đây."
Chu Minh Xuân nói: "Ta nghe chưởng quỹ nói."
"Ân, ta nghe Văn chưởng quỹ nói người không hầu hạ cả ngày như ngươi vậy ở Lĩnh Nam thành một tháng 700 văn, ta cho ngươi một lượng bạc một tháng, mỗi ngày mỗi bữa phải làm đồ ăn phụ cho đứa bé, mỗi bữa tận lực không giống nhau." Tống Tân Đồng dừng một chút, "Nếu như ngươi không biết làm, ta..."
Còn chưa hết lời, Chu Minh Xuân liền đón lời nói: "Phu nhân yên tâm, ta có thể làm, trong nhà ta cũng có mấy đứa nhỏ, trước kia cũng theo người học một ít cách làm thức ăn cho tiểu hài tử, đảm bảo ba ngày có thể trùng loại."
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: "Tốt lắm, vậy ngươi làm trước, nếu như làm không tốt, ta cũng sẽ không cần ngươi."
Chu Minh Xuân cong người nói: "Phu nhân nói phải, ta sẽ cố gắng làm."
"Còn có một chút, chính là Đại Nha ăn rất nhiều, mỗi bữa cơm ngươi ít nhất phải nấu hai cân rưỡi gạo, không thể quá khô cũng không thể quá mềm, còn có đồ ăn làm nhiều mấy món, có thể nghiêng về cay một chút, người trong nhà thích cay." Tống Tân Đồng phân phó nói.
"Phu nhân yên tâm." Chu Minh Xuân gật đầu: "Vậy giờ ta liền bắt đầu làm?"
Tống Tân Đồng gật đầu, Đại Nha đứng dậy dẫn Chu Minh Xuân đi tới phòng bếp: "Chu tẩu tử đi bên này, phòng bếp với chỗ giặt quần áo đều ở góc bên đây."
Buổi trưa, Chu tẩu tử liền làm ra bữa cơm đầu tiên ở đây.
Vịt bao vây cá, chân giò lợn thủy tinh, cá nấu cải chua, gà cay hạt lựu, vịt nước muối, tam tôm đậu hủ, rau xào, canh cá trích rút xương, còn có đồ ăn phụ của Noãn Noãn, đậu hủ sữa với canh nấm khoai lang gà.
Sắc hương vị đều đủ, ngửi làm người ta rất thèm ăn.
Có chay có mặn, có cay có thanh đạm, phối hợp rất tốt.
"Chàng cảm thấy thế nào?" Tống Tân Đồng hỏi Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai gật đầu: "Tay nghề không tệ, lưu lại đi."
Kỳ thực không có ăn ngon như Tống Tân Đồng nấu, nhưng hắn không muốn nàng mệt nhọc, cho nên vẫn là ủng hộ mời một người giúp việc về làm việc.
"Tốt lắm, liền dùng nàng." Tống Tân Đồng cười gắp một khối thịt gà thái hạt lựu cho hắn, "Hôm nay đi thư viện thế nào? Viện trưởng có nói cái gì không?"
Lục Vân Khai: "Không nói gì, chỉ ngày 15 kia đã chính thức đi học, chỉ có buổi tối mới có thể cùng qua sinh nhật với nàng."
Mặc dù cách nhà gần, nhưng buổi trưa không thể về nhà dùng cơm, xế chiều tan học sau là có thể về nhà.
"Thế thì có gì, buổi tối các chàng về ta sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho các chàng." Tống Tân Đồng cười nhìn cặp song sinh: "Hai đứa ở học đường cũng thật tốt, nỗ lực phấn đấu, đừng để tỷ mất mặt."
Vẻ mặt cặp song sinh đau khổ, không dám lên tiếng.
"Giang tiểu công tử bọn họ cũng đọc sách ở trong thư viện?" Tống Tân Đồng lại hỏi.
Cặp song sinh lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Vân Khai nói: "Là cùng một chỗ, là ở ấu học phía trước, hẳn là ở một ban."
"Thực sự?" Cặp song sinh suy nghĩ một chút đều cảm thấy vui vẻ.
"Không xác định, nếu như hôm nay phu tử khảo cứu học vấn của mấy đứa cảm thấy không có vấn đề, vậy hẳn là cùng một chỗ." Lục Vân Khai dừng một chút: "Hai đứa cảm thấy hôm nay có đáp được không?"
Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, nhăn mặt, nói: "Bọn đệ có đáp thật tốt, nhưng phu tử không nói chuyện, bọn đệ cũng không biết hắn cảm thấy bọn đệ có được hay không."
Lục Vân Khai: "Ta là hỏi mấy đứa cảm giác mình đáp có được không."
Mặt Tiểu Bảo cứng đờ, ấp a ấp úng nói: "Cảm thấy còn có thể."
Tống Tân Đồng thấy tình trạng đó: "Phu tử hỏi mấy đứa vấn đề gì, mấy đứa đáp thế nào, nói một câu với tỷ phu."
Đại Bảo nói: "Tỷ, phu tử để chúng ta đọc thuộc hai bài thơ, đệ với Tiểu Bảo đều cảm thấy đọc được rất tốt."
"Rất tốt?" Tống Tân Đồng cười cười: "Vậy sao mấy đứa còn ấp a ấp úng?"
"Chính là phu tử kia cứ không nói gì, thoạt nhìn hung dữ, chúng ta cũng không biết hắn đang nghĩ gì." Tiểu Bảo cảm thấy thật khó khăn a, ai bảo phu tử mặt không đổi sắc chứ?
"..." Này còn trở thành lý do? Tống Tân Đồng bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai đứa a, mặc cho số phận đi." Nghĩ đến hẳn là đọc không tệ đi, phu tử kia trái lại rất nhịn được, phu tử như vậy mới kinh sợ được học sinh.
"A?" Sắc mặt cặp song sinh đều thay đổi, kêu thảm, thế này làm sao a?
Tống Tân Đồng mới mặc kệ trả lời cặp song sinh đâu, bế Noãn Noãn ăn no ra ngoài sân, nói với Chu tẩu tử đang giặt quần áo: "Hôm nay làm không tệ, người trong nhà đều rất thích."
Chu tẩu tử lau tay lên tạp dề, có chút co quắp cười nói: "Đa tạ phu nhân, phu nhân và lão gia thích là tốt."
"Đợi lát nữa hết bận ngươi liền trở về đi, chạng vạng lại qua đây cũng được, cơm tối chậm một chút sớm một chút cũng không sao." Tống Tân Đồng biết Chu tẩu tử còn nhận việc giặt quần áo về nhà làm, vì tự mình ra bồ kết với nước, cho nên giặt một bộ kiếm 5 văn tiền.
"Đa tạ phu nhân." Chu tẩu tử vội nói.