Sáng sớm hôm sau, Tống Tân Đồng liền mang theo đặc sản Giang Nam đã mua lên thuyền khách, tất cả đều là lữ khách nam lai bắc vãng, giọng nói quê hương nổi lên tứ phía, làm người ta không hiểu sao cảm thấy thân thiết.
Tống Tân Đồng trái lại không có đi lên dính líu quan hệ, dù sao nàng là một nữ nhân mang theo đứa nhỏ, vẫn là hơi điệu thấp một chút mới tốt, ai bảo nàng đẹp như vậy chứ?
Khụ, suy nghĩ không biết xấu hổ nghĩ một chút là đủ rồi.
Noãn Noãn sáng sớm lên thuyền liền ngủ, ngủ thẳng tới sắp đến trưa mới tỉnh.
Tống Tân Đồng khom lưng nhặt giày nhỏ của Noãn Noãn lên, đeo vào cho bé: “Đói bụng sao? Nương để dì đi bưng đồ ăn lên.”
Noãn Noãn vừa mới tỉnh ngủ dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, còn có hơi chóng mặt, nhưng vừa nghe nhắc tới ăn, liền vội gật đầu: “Ăn thịt thịt.”
“Vậy để dì đi xem có hay không.” Tống Tân Đồng chải tóc phía dưới cho Noãn Noãn.
Noãn Noãn chóng mặt nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc không giống nhau bên ngoài: “Nương, thay đổi.”
“Chúng ta ở trên thuyền, không phải hôm qua nói với con rồi sao, chúng ta ngồi thuyền về nhà, mấy ngày nữa là có thể nhìn thấy cha với cữu cữu.” Tống Tân Đồng bế người đi tới bên cửa sổ, chỉ vào mặt sông rộng lớn mạnh mẽ bên ngoài, còn có núi non rừng cây trùng điệp xanh mướt ở xa: “Xem, chúng ta đang đi trong nước, rất nhanh liền về nhà.”
Noãn Noãn nghiêng đầu hỏi: “Bao lâu thì đến?”
“Chừng 10 ngày.” Ngược dòng mà lên, nếu như không có dừng lại thì hẳn là 10 ngày là đến.
“Chừng 10 ngày là bao lâu? Ăn no rồi tới chưa?” Noãn Noãn lại hỏi.
“Phải ăn đường 10 lần mới có thể đến, tự con nghĩ đi.” Tống Tân Đồng thả Noãn Noãn trên đất, sau đó lắc lắc tay, con bé thật sự có hơi nặng một chút, tay chua!
Noãn Noãn như có chuyện là suy nghĩ nửa ngày, cũng không quá hiểu rõ, lắc lắc đầu, hừ hừ hai tiếng, lại cầm lên đồ chơi nhỏ của mình bắt đầu loay hoay.
Rất nhanh, Đại Nha đưa thức ăn bưng vào trong phòng.
Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn ngồi vào ghế trên, lại chuẩn bị bát với thìa cho con bé, để cho bé chậm rãi tự mình múc ăn.
“Không ngon.” Noãn Noãn ăn không được vào miếng thì để thìa xuống.
Thường ngày khẩu vị của Noãn Noãn rất tốt, một bữa cơm cũng có thể ăn một chén cơm nhỏ.
Tống Tân Đồng nếm thử một miếng đồ ăn, bởi vì là cơm tập thể, nấu bằng nước, vị đích xác bình thường.
“Cô nương, đầu bếp trên thuyền không cho tự chúng ta động thủ, nếu như muốn tự mình làm cơm, còn phải cho bạc.” Đại Nha nói.
Mấy lần trước, Tống Tân Đồng bọn họ đều ngồi thuyền của cửa hàng Giang gia, cho nên phòng bếp đều là tùy tiện dùng, không nghĩ đến đổi cái thuyền khách khác còn phải dùng tiền.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Noãn Noãn không muốn ăn cái gì: “Giao bao nhiêu?”
Đại Nha nói: “10 lượng bạc, nguyên liệu nấu ăn tính khác.”
“Một ngày 10 lượng, hay là thẳng đến khi rời thuyền đều có thể dùng?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
“Đều có thể.” Đại Nha nói: “Nhưng phải lỡ thời gian làm cơm trên thuyền, còn phải thương lượng thời gian với những khách nhân khác.”
Tống Tân Đồng nhấp nháy môi: “Thế những khách nhân khác có thể làm?”
“Đại bộ phận khách nhân đều làm, đặt trước chúng ta, xếp cũng xếp ở phía trước nhất.” Đại Nha nói: “Vị phu nhân sáng sớm gặp phải kia cũng là tự mình nấu, hình như vừa lên thuyền liền đặt rồi.”
Tống Tân Đồng nhíu mày: “Đó cũng là không có cách nào, xem xem có thể kết phường với những khách nhân khác không? Nếu không chúng liền khai thời gian lệch để đi nấu, làm nhiều một ít điểm tâm, đói bụng thì lót dạ.”
“Dạ cô nương.”
Tống Tân Đồng lại nhìn về phía Noãn Noãn: “Noãn Noãn, trước dùng một chút, đừng để đói, buổi tối nương tìm cách làm đồ ngon hơn cho con ăn.”
“Không có cao cao* ăn?” Noãn Noãn mếu máo.
*: Cao này là một dạng bánh ngọt, ví dụ như bánh táo đỏ thì là táo đỏ cao.“Không có.” Tống Tân Đồng không chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt bánh ngọt cho con bé, chỉ sợ con bé nuôi hỏng tính khí mất, không thành thật ăn cơm: “Trước ăn một chút, bụng bụng no rồi mới sẽ không đau.”
Noãn Noãn rất nghe lời, biết không có, chỉ có thể ăn nhiều cơm, mặc dù rất không muốn ăn, vẫn là ăn từng miếng từng miếng cơm, chỉ là ăn đồ ăn rất ít.
May mắn là buổi tối tự mình làm đồ ăn, Noãn Noãn lại ăn được nhiều hơn.
Nhưng Noãn Noãn ăn no tinh thần rất tốt, luôn hỏi các loại vấn đề, cái gì vì sao mặt trăng sáng như vậy? Vì sao trong nước có cá? Hơn nữa tiếp tới mỗi một ngày, Noãn Noãn đều phải hỏi lặp lại mấy lần, còn bao lâu thì đến? Lúc nào có thể nhìn thấy phụ thân? Lúc nào có thể ăn kẹo?
Tống Tân Đồng không có cách nào, chỉ có thể dạy Noãn Noãn đọc sách biết chữ, con bé hành hạ nàng, nàng cũng hành hạ con bé.
Trong nháy mắt liền đến ngày thứ chín, Noãn Noãn có thể đếm đến mười, cũng học được viết ‘Một hai ba’, chỉ có điều mỗi ngày đều chơi thành mèo hoa nhỏ, mặt đầy mực nước, có đôi khi còn một tay mực nước chạy đi ngoài thuyền ấn dấu tay trên cửa.
Này không, vừa không chú ý, lại để cho tiểu nha đầu chạy ra ngoài.
Tống Tân Đồng vội chạy ra ngoài đuổi theo: “Lục Hướng Noãn, con trở lại cho mẹ!”
“A…” Một tiếng hét kinh hãi của Noãn Noãn từ trên hành lang bên ngoài khoang thuyền truyền đến, đáy lòng Tống Tân Đồng căng thẳng, vội cất bước đi đến hành lang bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy Noãn Noãn gục trên chân một nam nhân trung niên, tay đầy mực nước toàn bộ dính cả vào vạt thẳng màu lam đậm của nam nhân trung niên.
Tống Tân Đồng nhìn dấu bàn tay đen ấn trên y phục tốt nhất của người ta, mi tâm thình thịch nhảy không ngừng, vội chạy tới kéo Noãn Noãn lại, áy náy xin lỗi với nam nhân trung niên: “Xin lỗi vị tiên sinh này, tiểu nữ không có hình dáng, còn thỉnh tiên sinh chớ trách.”
Nói rồi vội vàng đẩy Noãn Noãn: “Mau xin lỗi tiên sinh.”
Noãn Noãn bị tư thế của mẹ ruột nhà mình dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn banh gắt gao, vụng trộm liếc mắt nhìn nương, lại nhìn vị nam nhân trung niên vuốt chòm râu trước mắt này một chút, miệng ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Không sao.” Nam nhân trung niên hòa nhã cười cười: “Phu nhân nhưng chớ để tiểu hài tử chạy bên ngoài, bên ngoài nguy hiểm, dễ té.”
“Tiên sinh nói phải.” Tống Tân Đồng nhìn dấu tay trên vạt thẳng của nam nhân trung niên, nâng mắt nhìn hắn, áy náy nói: “Tiên sinh, y phục của ngài bẩn, chờ đến bến tàu tiếp theo, ta để cho người hầu trong nhà bồi một bộ cho ngài.”
“Không cần, không ngại.” Nam nhân trung niên dời tầm mắt khỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, giương mắt nhìn về phía Tống Tân Đồng, chờ nhìn thấy mặt của nàng, trong mắt thoáng qua cảm xúc không hiểu.
“Này làm sao không biết xấu hổ chứ.” Tống Tân Đồng làm làm cười cười, ôm Noãn Noãn lại lần nữa xin lỗi với nam nhân trung niên: “Thực sự thật áy náy.”
Nam nhân trung niên nhìn Tống Tân Đồng: “Ngươi tên là gì?”
Tống Tân Đồng sửng sốt, hỏi tên nàng làm cái gì? Giương mắt thấy nam nhân trung niên nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, trong mắt thoáng qua tình cảm không hiểu, tựa như kích động, tựa như kinh ngạc, dù sao quá mức nóng bỏng, làm nàng có chút không thoải mái.
Tống Tân Đồng mấp máy môi, không có đáp lời, tìm cái cớ liền cáo từ: “Tiên sinh, trên người tiểu nữ bị dơ, ta mang nàng trở lại rửa sạch một chút.”
Nói xong bế Noãn Noãn quay người về khoang thuyền.
Nam nhân trung niên nhìn cửa khoang thuyền đóng chặt, miệng cửa khẽ rung, muốn tiến lên cũng không dám tiến lên, không biết là sợ quá lỗ mãng hay là không thể tin, cảm giác mình nhất định là hoa mắt.