Lục Vân Khai một đường đi về phía tây, leo núi băng sông được gần hai tháng, cuối cùng vào tháng 11 đã tới huyện Sa Hà.
Huyện Sa Hà một huyện thành nhỏ xa xôi hạ hạt Tân thành ở biên thành, nghe tên huyện thành liền biết huyện này là một nơi đất cát tung bay, núi vàng* khắp trời.
*: đây là núi màu vàng, vàng của cát ấy, không phải vàng kia đâu nha ^_^
Ở đây gần Tây Vực, dân phong đều thiên hướng với người Hồ, lấy nuôi dê chăn thả mà sống, dê lấy ăn cỏ mà sống, cắn đứt rễ cây, dẫn đến khắp vùng phụ cận huyện Sa Hà đều biến thành thổ địa sa mạc hóa.
Bởi vì mảnh đất này càng lúc càng cằn cỗi, không có quan viên nguyện ý tiếp quản cái huyện thành hoang vắng này, bởi vì tất cả đều là đất vàng, không làm ra cái chính tích gì, ngay cả tri phủ cũng không muốn quản.
Nhưng vì nơi đây lân cận Tây Vực, lân cận Đại Chu đóng quân, cũng xem như là một pháo đài từ tây sang đông, bởi thế thánh thượng không muốn vứt bỏ mảnh đất cằn cỗi này, liền phái Lục Vân Khai cùng với mấy vị học sĩ nông khoa đến đây, nếu mà có thể khai thác phiến thổ địa này thì không còn gì tốt hơn!
Huyện Sa Hà sau khi vào đông lạnh thấu xương, hoa tuyết bay múa, Lục Vân Khai khoác áo choàng dày, ôm lò sưởi tay mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
Huyện nha huyện Sa Hà là từ đất bùn vàng mà xây thành, nhưng cũng may có thể che gió tránh mưa, cũng thật thua thiệt cho huyện lệnh tiền nhiệm là một kẻ ham hưởng thụ, cắt xén ngân lượng để tu sửa huyện nha. Có điều cũng chính bởi vì ham hưởng lạc nên mới bị đại tướng quân chỗ Đại Chu đóng quân trực tiếp một đao chém đầu.
“Lão gia, phòng ngủ với thư phòng đều đã dọn dẹp xong, ngài xem xem còn thiếu cái gì, tiểu nhân lập tức bổ sung.” Gã sai vặt trước đó đã đi theo chuyển hàng đến huyện Sa Hà này bẩm báo nói.
Lục Vân Khai nhìn gian phòng đã cải thiện qua, “Rất tốt.”
“Đều là phu nhân an bài, phu nhân nói biên ải trời giá rét đông lạnh, có giường lò ấm áp thì ban đêm cũng sẽ thoải mái một ít.” Gã sai vặt đã tới trước nửa tháng có thừa, sớm đã cảm nhận được đêm lạnh huyện Sa Hà, cho nên cố ý xây mấy cái giường sưởi, gã sai vặt tôi tớ đều có, miễn cho đông chết trong nửa đêm, dù sao phu nhân đã nói, tiền bạc không phải vấn đề.
“Rất tốt.” Trong lòng Lục Vân Khai phiếm ấm áp, thê tử trong nhà nơi xa, vẫn vì hắn mà nghĩ tới mấy cái này như cũ, “Các ngươi có không.”
“Lão gia, có. Phu nhân cố ý cấp bạc cho chúng ta để chúng ta cũng xây mấy giường sưởi.” Gã sai vặt lại bẩm báo tiền bạc sổ sách dùng nửa tháng này một phen, còn đem một ít tin tức đường nhỏ chính mình nghe được báo hết cho Lục Vân Khai biết, “Lão gia, ngài xử trí mấy ác bá này thế nào?”
Người huyện Sa Hà đều dựa vào một con sông đục ngầu không thấy rõ ngoài thành mà qua ngày, nhưng trong huyện thành có một Dương lão gia, trong nhà nuôi mấy nghìn con dê làm ăn, bá chiếm con sông ngoài thành, không cho bất luận kẻ nào lấy nước ở sông ngoài thành, bách tính huyện thành nếu muốn lấy nước thì phải đi hạ du hoặc là bên trên xa hơn để lấy nước, một đi một về phải gần hai canh giờ, cực kỳ mất thời gian.
Mặt khác Dương lão gia này bá chiếm nguồn nước cũng thôi đi, còn lũng đoạn sinh ý dê cừu phụ cận huyện thành, người bên ngoài đến mua dê phải mua từ chỗ này của hắn, không thể mua từ nhà chuyên chăn dê phía dưới. Người chuyên chăn dê không bán được, chỉ có thể bán dê với giá thấp cho Dương lão gia này, lại để Dương lão gia lấy giá cao bán cho người bên ngoài.
Trừ cái này, Dương lão gia gã thổ hoàng đế này còn làm không ít chuyện xấu lừa gạt lũng đoạn thị trường, nói chung là chọc người đố kỵ ghét hận.
Chỉ tiếc mọi người đều giận mà không dám nói gì, bởi vì Dương lão gia này có quan hệ với các đại nhân châu phủ, cho nên mọi người đều không dám đi chọc Dương lão gia này.
Lục Vân Khai nghe xong rồi nhéo nhéo bàn tay, “Đã đáng giận như vậy, chúng ta liền lấy Dương lão gia này khai đao!”
Sau đó, Lục Vân Khai liền gọi chủ bạc duy nhất có chức quan trong huyện nha này tới.
Chủ bạc này tên là Ngụy Trung, chính là đồng sinh năm Bảo Phong thứ ba, từ sau khi đỗ đồng sinh sau vẫn trì trệ không tiến, dưới cơ duyên xảo hợp mà có thể tới huyện Sa Hà làm một tên văn thư, sau mấy lần huyện lệnh chủ bạc đổi người, Ngụy Trung vậy mà bò được đến vị trí chủ bạc, tuy không có công tích gì, nhưng an ổn mà làm bảy tám năm.
Lúc Lục Vân Khai sai người gọi quan viên huyện nha tới, chủ bạc Ngụy Trung còn nằm trên giường ở trong nhà đâu, nghe thấy triệu hoán mới run cầm cập mà mặc áo dày vào đến huyện nha gặp mặt Lục Vân Khai.
“Hạ quan Ngụy Trung gặp qua huyện lệnh đại nhân.” Ngụy Trung chắp tay bái kiến Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai liếc nhìn Ngụy Trung tai to mặt lớn, hơi nhíu mày, “Miễn lễ.”
Ngụy Trung lại nói: “Hạ quan cho rằng đại nhân phải qua mấy ngày mới đến huyện Sa Hà, không thể ở huyện nha nghênh đón đại nhân, thỉnh đại nhân thứ tội.”
Lục Vân Khai nghe gã sai vặt nói huyện nha cũng không có bao nhiêu công vụ phải xử lý, Ngụy Trung cũng không phải mỗi ngày đều đến huyện nha, nếu mà có chuyện thì đều là lệnh Tạo dịch đến thông báo.
Lục Vân Khai cũng không có giở giọng quan nhiều với Ngụy Trung, trực tiếp lệnh hắn đưa sổ sách qua lại với huyện lịch* qua đây, đồng thời để hắn giao chìa khóa phòng thu chi của huyện nha ra đây.
*: Lịch ở đây là những gì đã trải qua, huyện lịch này dạng giống như bản ghi chép các công việc đã trải qua của huyện ấy, mình hiểu từ nghĩa của cái từ đó thôi.Ngụy Trung nói tốt, sảng khoái giao chìa khóa ra, “Trong huyện nha chỉ có một bộ phận sổ sách, sổ sách còn lại đều bị Trương đại tướng quân chở đi, nếu như đại nhân muốn xem, vậy thì phải mời Trương đại tướng quân trả sổ sách về trước đã.”
Ngụy Trung dừng một chút, “Chỉ là Trương đại tướng quân không phải người dễ nói chuyện, còn thỉnh đại nhân ngài có chuẩn bị trong lòng trước.”
Lục Vân Khai cũng không thèm để ý tới sổ sách quá khứ, thánh thượng sớm đã phái người tra chuyện huyện lệnh tiền nhiệm tham ô nhận hối lộ vô cùng minh bạch, nếu không thì cũng sẽ không dung túng Trương đại tướng quân tiện tay trảm rớt một quan văn còn không có chịu bất luận trừng phạt nào.
“Ta sẽ phái người đi hỏi.” Lục Vân Khai nhìn Ngụy Trung người này, theo điều tra có được, người này mặt ngoài trung hậu thành thật, kỳ thực là một kẻ gian xảo, mọi việc đều thuận lợi, có thể làm được ví trí chủ bạc trong hỗn loạn, trừ vận khí ra còn có mấy phần thủ đoạn.
Chỉ cần hắn thành thật an phận, Lục Vân Khai sẽ không động hắn ta, dù sao lần này hắn chỉ mang theo một sư gia văn thư, cũng không có thừa nhân thủ để làm mấy việc vặt vãnh đó.
Lục Vân Khai lật lật huyện chí, lại tiện tay đóng lại, “Ngụy chủ bạc, ngươi nói với bản quan huyện Sa Hà này có cái chỗ đặc sắc gì một chút?”
Ngụy Trung nhìn động tác của Lục Vân Khai, nghĩ thầm chẳng lẽ huyện lệnh này là một cái bao cỏ*, trong lòng ẩn ẩn có chút buông lỏng, “Hồi bẩm đại nhân, huyện Sa Hà trừ nhiều đất vàng ra, chỉ còn có chăn dê, huyện Sa Hà phía bắc là đất hoang tảng lớn đá vụn, không cách nào trồng trọt, nhưng thảm cỏ xem như um tùm, mùa hè đàn dê khắp nơi, cũng xem như rầm rộ.”
*: bao cỏ ý chỉ kẻ vô dụng.“Trừ cái này ra, trong huyện có một thương hộ làm dê nướng ăn rất ngon, Dương lão gia trong huyện còn có các huyện lệnh đại nhân trước đây đều thích đi ăn.”
Ngụy Trung nói đến chỗ này lại thuận miệng nói: “Đại nhân ngài vừa mới đến chỗ này, không bằng hôm nay liền để hạ quan mở tiệc đón gió tẩy trần cho đại nhân ngài đi.”
Lâm sư gia bên cạnh nói: “Ngụy chủ bạc, đại nhân một đường dài phong trần đã mệt mỏi, chờ công phu xử lý cũng cần nghỉ ngơi chỉnh đốn cho tốt một phen.”
Ngụy Trung lập tức nói: “Vậy ngày khác, ngày khác lại thiết yến thay đại nhân đón gió tẩy trần.”
Ngụy Trung từ huyện nha ra rồi, bất mãn vẩy vẩy tay áo bào, vờ vịt cái gì mà vờ vịt? Thật xem chính mình là cái chuyện gì à?
Nơi này cách kinh thành đường xá xa xôi, trừ tri phủ Tân Châu biết thân phận vị huyện lệnh Lục Vân Khai này như thế nào ra, những người còn lại đều không biết được, Ngụy Trung chỉ cho rằng Lục Vân Khai là một tiến sĩ Tam giáp nhà nghèo phổ thông, không có quan hệ chỉ có thể tới nơi hẻo lánh kiểu này.
Một lát sau, gã sai vặt vào cửa bẩm báo: “Đại nhân, Ngụy Trung kia ra khỏi huyện nha đi về phía nhà viên ngoại họ Dương.”
Lục Vân Khai xuy nhẹ, “Lâm huynh, nếu họ Ngụy này đã không chịu nổi như vậy, sau này sợ rằng phải xin Lâm huynh bận rộn nhiều một ít.”
Lâm sư gia là người quen cũ của Lục Vân Khai, tài hoa không tệ, nhưng vì vận khí không tốt, hai lần Thi Hội đều xảy ra đường rẽ dẫn đến chưa bao giờ đỗ cao, bởi vậy tâm tính lười không muốn tham gia thi Hội nữa, lần này nghe nói Lục Vân Khai đến biên ải đây, liền chủ động xin đi giết giặc đến đây giúp.
“Có thể san sẻ vì đại nhân là vinh hạnh của tại hạ.” Lâm sư gia chắp tay nói.