Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Từ vụ thu gặt đám cỏ nuôi súc vật đầu tiên, mỗi một tháng đều thu gặt một lần, mãi cho đến tháng mười, trong lúc này Tống Tân Đồng buôn bán lời tổng cộng tới 5 cái 25 lượng bạc.

Những số bạc này cũng không chảy vào túi Tống Tân Đồng, mà là vào kho của huyện nha, chuẩn bị dùng để tu sửa huyện nha với kiến thiết các phương tiện cơ sở khác.

Một năm này, duy nhất kiếm tiền chính là bãi cỏ, mà các loại cây nông nghiệp khác như lúa nước này nọ miễn cưỡng kết hạt, nhưng rất nhiều cây không có hạt, nhìn còn không tốt bằng trồng cỏ nuôi súc vật.

Việc đã đến nước này, Lục Vân Khai đã triệt để vứt bỏ trồng lương thực chính, nếu để cho dân chúng trồng cây nông nghiệp cạnh đó cũng có thể làm giàu, hắn cũng vô cùng nguyện ý thử.

Có điều Hứa gia còn chưa truyền tin đến, chuyện giống cỏ còn chưa định, Lục Vân Khai cũng không dám tiết lộ việc này ra, tránh để bách tính mừng hụt một hồi.

Tống Tân Đồng biết trong lòng Lục Vân Khai sốt ruột, mà Hứa gia bên kia lại không giục được, nàng chỉ có thể để lại hết tất cả cỏ nuôi súc vật sau khi vào thu, chờ chúng già rồi thu hạt giống của chúng.

Còn có mấy tin tốt khác, tuy lúa mạch trồng thí nghiệm dưới đất mọc không tốt, nhưng khoai tây, bông, nho Tống Tân Đồng mang tới thì trái lại nhìn không tệ.

Có điều đều là phân bố ở mấy trấn phụ cận huyện Sa Hà, hoàn cảnh của mỗi khu vực không giống nhau, có nguồn nước trong suốt, có đất đai ẩm ướt, nói chung đều không có nhiều đất vàng giống như huyện Sa Hà vậy.

Nhưng vì là nơi biên ải, phần lớn là dân cư hoang vu cho nên mới có vẻ cằn cỗi, Lục Vân Khai dẫn người thăm dò đất đai sau đó liền do nha môn bỏ vốn mua sắm lượng lớn hạt giống.

Những bạc này vẫn là đến từ tiền trú quân trả để mua cỏ.

Trước mắt đã vào đông, việc trồng trọt đều phải chờ tới đầu xuân năm sau, hiện tại bách tính huyện Sa Hà toàn bộ đều vào ở trong nhà gạch mộc mùa hè đã xây tốt, trong phòng đốt phân dê phơi khô, vô cùng ấm áp.

Ai có thể nghĩ đến năm ngoái mọi người đều ở trong lều da cũ nát, năm nay lại có thể vào ở trong nhà gạch mộc tốt như của Dương lão gia đã chết như vậy?

Mọi người đều nói Lục huyện lệnh này là quan tốt làm việc vì dân, còn nói muốn tặng dê trong nhà cho Lục huyện lệnh ăn.

Nhưng người của Lục gia không thích mỗi ngày đều ăn thịt dê, cho nên trực tiếp cự tuyệt không cần.

Ngoài ra một vài cửa hàng đã xây tốt trên phố mới cũng mở thưa thớt một ít, đều là bán đồ dùng hằng ngày, hoặc là thu da dê hoặc là nấm rau dại với hoa, đến lúc đó đưa đi Tân châu hoặc là chỗ xa hơn.

Mặc dù còn không phải rất náo nhiệt, nhưng xem như là biến chuyển từng ngày, cũng không thấy bẩn loạn như lúc Tống Tân Đồng đến nữa.

Bởi vì Lục Vân Khai ban bố quy định mới của huyện Sa Hà: Nhà nhà quét sạch đường phố trước cửa, nếu như thấy bẩn thỉu, liền phải phạt tiền. Mọi người vì không phạt tiền, liền đều rất tự giác quét tước vệ sinh.

Còn có nhà nuôi rất nhiều dê, bởi vì sợ làm cho nhà ở nội thành thối hoắc nên tự phát xây nhà ở cạnh khu vực ngoại thành Sa Hà, còn xây dựng một chuồng dê có thể che gió chắn mưa.

Cho nên ở ngoại thành cũng tụ tập một khu nhỏ, tất cả đều là đại hội nuôi dê. Đây cũng tiện cho thương khách từ nơi khác đến huyện Sa Hà mua dê, một lần là có thể nhìn hết tất cả dê.

Còn mấy hộ nhỏ nuôi mấy con hơn mười con thì dắt dê đi bán là được.

Cho nên vào mua đông bởi vì thương khách mua dê đến cũng xem như náo nhiệt một chút.

Thương khách ở trong khách điếm nhỏ, nhìn đường phố rộng rãi cùng phòng trọ sáng sủa, không khỏi cảm thán: “Ở đây biến hóa thật là lớn, hai ngày trước lúc ta đến mấy phòng ốc này cũng không có, tất cả đều là lều cỏ nhỏ thấp bé, lúc đó ta nghĩ thầm tốt xấu là một huyện thành thế nào lại giống như cái thôn nhỏ, còn tưởng rằng đi lộn chỗ.”

Lão bản khách sạn ha ha ha cười rộ lên: “Đây nhưng nhờ có huyện lệnh đại nhân của chúng ta, nếu không có đại nhân chúng ta cũng không qua được ngày lành không sợ đông lạnh như vậy.”

“Vị đại nhân này lợi hại như vậy?” Huyện Sa Hà chính là nơi biên ải, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy người ngoài tới đây, cho nên tin tức không có truyền đi, nếu không phải lần này đích thân mình đến, ai biết ở đây sẽ biến hóa lớn như vậy chứ?

“Rất lợi hại.” Lão bản khách điếm nói: “Huyện lệnh đại nhân vừa đến liền bắt Dương lão gia khinh hành lũng đoạn thị trường nhiều năm đi, còn chém đầu hắn, cái cảnh kia, thật đúng là hả lòng hả dạ.”

Thương khách đã tới huyện Sa Hà mấy lần, biết Dương lão gia là thổ hoàng đế trước đây ở nơi này, không nghĩ đến huyện lệnh mới kia vậy mà có thể lật ngã một thổ hoàng đế đã chiếm giữ nhiều năm, xem ra là một đại nhân có bối cảnh.

Lão bản khách điếm lại nói biến hóa một năm nay của huyện Sa Hà, lại chỉ vào một quảng trường nhỏ ở trăm mét phía trước, “Chỗ đó chính là cửa hàng của huyện lệnh phu nhân, xây rất lớn, nhưng chỉ mở một miệng cửa sổ nhỏ, bên trong bán rau dưa tươi mới.”

Thương khách rất kinh ngạc: “Có rau tươi?”

“Có, chỉ là giá có hơi đắt, số lượng cũng không nhiều lắm.” Lão bản khách điếm nói: “Chỉ có những khách nhân muốn ăn, chúng ta mới dùng tiền đi mua một chút.”

Từ sau khi vào đông thương khách vẫn bôn ba bên ngoài, rất lâu rồi chưa ăn rau, không nghĩ đến ở địa phương nhỏ này thậm chí có rau tươi, lập tức cảm thấy thèm ăn, “Bao nhiêu tiền một cân?”

“10 văn một cân, quá đắt, người mua ít, chỉ có người quân doanh thỉnh thoảng qua đây mua một chút.”

Rau xanh trong trời băng tuyết 10 văn một cân cũng không tính đắt, thương khách động tâm, “Đi mua một ít về làm cho ta ăn, bỏ đi, vẫn là chúng ta cùng đi đi.”

Hai người đi tới trước cửa hàng Tống Tân Đồng mở, gõ cửa.

Đại viện này xây xong rồi vẫn trống, sau đó vào đông rồi do gian phòng của huyện nha lâu năm thiếu tu sửa, giường sưởi không đủ, liền có một nhóm người đến nơi này ở.

Mỗi một gian phòng ở đây đều có giường sưởi, cho nên cũng không sợ ban đêm bị đông lạnh tỉnh.

Tôi tớ canh giữ mở cửa rất nhanh, nghi hoặc nhìn hai người đội tuyết mà đến, “Các ngươi có chuyện gì?”

Thương khách nói: “Chúng ta là đến mua rau tươi.”

Lão bản khách điếm: “Sao hôm nay các ngươi không mở cửa sổ bán rau.”

“Ta cho rằng trời rất lạnh các ngươi sẽ không tới mua rau.” Tôi tớ ngáp một cái, dẫn hai người vào trong nhà, trong nhà bày rất nhiều rau vừa mới hái, “Các ngươi chọn đi, đều là 10 văn một cân.”

“Rau nhà các ngươi so với rau vào mùa đông của các châu phủ khác còn rẻ hơn, chủng loại càng nhiều nhiều còn càng mọng nước.”

“Phu nhân chúng ta là muốn tạo phúc cho bách tính, chỉ là bán tiền phí tổn nhân công, có điều bách tính huyện Sa Hà đều không phân biệt tốt xấu.” Tôi tớ chỉ vào rau trong sọt: “Các ngươi chọn đi, chọn xong liền phải đưa đi huyện nha.”

“Ta có thể mua hết sao?” Thương khách nói.

“Đều mua?” Tôi tớ liếc mắt quan sát thương khách một cái, “Những rau này đều không chịu nổi đông lạnh, ngươi có thể ăn hết trong vòng hai ngày sao?”

Thương khách muốn vận chuyển đến chỗ lớn như Tân châu bán trao tay, nhưng cách rất xa, lại gặp trời gió tuyết, chờ đi tới Tân châu đã là một tháng sau.

Mấy ngày nay, tôi tớ thấy không ít người đánh chủ ý số rau tươi đó, cho nên có lương tâm khuyên nhủ nói: “Ngươi chớ có đánh cái chủ ý này, trước đó thương nhân bán rau ở Tân châu cũng không phải không muốn chở rau đi, còn chưa được mấy ngày đã bị đông lạnh hỏng rồi, cuối cùng không lấy vốn gốc về được.”

Thương khách ngượng ngùng, chỉ có thể lui mà cầu thứ hai, mua mấy cân để hai ngày này ăn, chờ thêm hai ngày nữa khi rời đi lại mua thêm một ít ăn trên đường.

Chờ tôi tớ bẩm báo việc này cho Tống Tân Đồng, nàng cười cười, nếu như vận chuyển rau thuận tiện thì nàng sớm đã cho người chuyển rau đi bán.

Số rau này đều là dùng nhà ấm để trồng ra, cung cấp lượng cần thiết cho cả nhà hằng ngày, nhưng sau đó phát hiện trồng quá nhiều, mấy chục nhân khẩu của nha môn không ăn hết, liền mở một cửa sổ nhỏ trong cửa hàng bán rau. Hiện tại đều là người của quân doanh luôn luôn qua đây mua chừng trăm cân, lấy về mở bếp nhỏ cho các tướng quân. Các bách tính phổ thông khác thì không nỡ dùng tiền mua.

“Phu nhân, chỗ cửa hàng kia trống không cũng thực quá đáng tiếc.”

Tống Tân Đồng nói: “Giờ mở cũng không ai đi a, lại chờ chút nữa, tới năm sau là có thể mở ra.”

Trải qua sự tuyên truyền của mấy thương khách này khi trở về, lại thêm thu hoạch sang năm, Tống Tân Đồng có thể dự liệu được cảnh tượng thương nhân chen chúc cùng với huyện thành náo nhiệt về sau.
Nhấn Mở Bình Luận