Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khi còn bé Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn rất giống, dần dần sau khi lớn lên, bộ dáng hai người liền có rất nhiều biến hóa, mặc dù cũng lớn lên giống nhau, nhưng cũng có thể liếc mắt một cái là phân biệt được hai người.

Tính cách Đại Bảo cùng tính cách Tiểu Bảo khác biệt rất lớn, tính cách Đại Bảo yên tĩnh nội liễm, ôn nhuận như ngọc, giống như Lục Vân Khai, mặt ngoài ôn hòa đối đãi người hữu lễ, thực tế là một gã nhân mè đen.

Lúc hắn mới tới huyện Trường Sơn, chưa đầy hai mươi tuổi, tướng mạo hơi lộ vẻ non nớt nhìn rất dễ lừa, cho nên bị đám lão bánh quẩy trong huyện nha xem nhẹ.

Mọi người liền thường xuên không để lời của hắn trong lòng, luôn luôn bằng mặt không bằng lòng, cấu kết phú hộ trong huyện cho hắn thêm phiền phức.

Đại Bảo vẫn không tỏ vẻ chỗ nào, để người phía dưới cho rằng huyện lệnh mới tới chỉ là cái bánh bao mềm, cho nên càng thêm không kiêng nể gì cả.

Nhưng vào mấy tháng sau, những người này liền triệt để không cười nổi. Bởi vì Đại Bảo trực tiếp tuốt luôn mấy lão bánh quẩy của huyện nha, ngay cả một vài đám người thêm phiền toái cho hắn cũng tuốt cùng luôn.

Lúc này, mọi người mới biết dù huyện lệnh đại nhân nho nhã yếu ớt, đó cũng là không thể khiêu khích, các thương hộ còn dư lại nhao nhao vui mừng rằng bản thân không đắc tội Tống huyện lệnh, nếu không chắc chắn sẽ giống mấy kẻ khác, bị lưu đày biên ải.

Dù sao mọi người buôn bán nhiều năm, thủ đoạn của ai cũng không sạch sẽ, cho nên vẫn là cẩn thận mới tốt.

Từ đó, Đại Bảo mới lộ ra đường kiếm ở huyện Trường Sơn, thế nên cho tới rất nhiều năm về sau là quan lớn quan bái tam phẩm còn bị xem là kẻ nham hiểm.

Kỳ thực Đại Bảo thật tình cảm thấy oan uổng, hắn luôn luôn lo tới trưởng tỷ dạy mình ‘Ngươi kính ta một thước ta trả ngươi một trượng’, nếu như mà khi dễ, chắc chắn hoàn trả gấp bội.

Cho nên cho tới giờ hắn đều đối đãi người ôn hòa, nhưng luôn có kẻ nhìn tướng mạo hiền lành dễ khi dễ, sau khi bị giáo huấn rồi nhân tiện nói hắn là hạng người thủ đoạn tàn nhẫn.

Đối với cái này, Đại Bảo từ chối cho ý kiến, hắn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vì dân làm việc, chỉ cần bách tính an vui liền cảm thấy mỹ mãn. Điều này là nguyên nhân làm cho vào nhiều năm sau hắn có thể để vô số bách tính tán thưởng hắn một tiếng quan tốt.

Rất nhiều năm sau, có người hỏi hắn, vì sao có thể vẫn duy trì sơ tâm bất biến, toàn tâm toàn ý làm một quan tốt làm việc vì bách tính?

Đại Bảo rơi vào trong hồi ức.

Khi còn bé cha nương mất sớm, đại tỷ mang theo hắn và đệ song sinh sống nương tựa lẫn nhau, hắn vẫn nhớ lúc đó trong nhà nghèo khó, mỗi ngày ăn không đủ no, còn bị một nhà nãi nãi trên danh nghĩa khắt khe, cuộc sống trôi qua cực kỳ gian nan.

Khi đó đại tỷ vì để bọn họ có thể ăn thêm một chút đồ ăn mà mỗi ngày đi vào trấn làm việc giặt hồ, kiên trì hơn nửa năm, cuối cùng ngã bệnh.

Đại tỷ bị bệnh nhiều ngày, cuối cùng đã tỉnh vào một sớm trời sáng sủa.

Bắt đầu từ ngày đó, hình như vận khí của đại tỷ tốt lên.

Rất nhiều đồ ăn bọn họ không dám nghĩ cũng có thể ăn được, rất nhiều quần áo bọn họ không dám nghĩ cũng mặc được trên người bọn họ, khi đó hắn và đệ đệ rất vui vì trong nhà càng ngày càng tốt, lại sợ sẽ có một ngày may mắn không còn, tất cả cũng chỉ còn lại mây khói. Cho nên hắn vẫn rất keo kiệt, rất sợ cuộc sống tương lai sống không nổi nữa.

Khi đó hắn còn không hiểu ý tứ của không phóng khoáng, chỉ nghĩ thứ tốt phải tiết kiệm giữ lại ngày khác ăn, không thể ăn sạch một lần. Nhưng sau đó đại tỷ nói: Tiền bạc không phải tiết kiệm mà ra, là kiếm được, người cần phải nhìn lâu dài một chút, không thể cực hạn với quang ảnh trước mắt, như vậy rất dễ vây khốn chính mình.

Sau đó dưới giáo dục của đại tỷ, hắn không có không phóng khoáng nữa, nhưng cũng sẽ không lãng phí quá đáng.

Càng lớn lên, liền học được càng nhiều từ chỗ đại tỷ.

Tỷ như làm ăn.

Tuy hắn nhập sĩ làm quan, nhưng trong tay cũng có không ít sinh ý, cho nên vẫn là không thiếu tiền bạc, chẳng sợ hắn chỉ làm một tiểu địa chủ bình thường thì cuộc sống cũng có thể trôi qua tiêu sái tự tại. Tuy hắn không kinh thương, nhưng nên hiểu đều hiểu, bởi vì đại tỷ nói chỉ chính mình hiểu rồi mới có thể làm được tới hiểu rõ trong lòng.

Tuy sĩ nông công thương, thương giả đê tiện, nhưng hắn không cũng xem đây là sỉ, bởi vì sinh ý trong nhà để bọn họ ăn no mặc ấm, tiền bạc trong nhà để bọn họ có thể đọc sách biết chữ, để hắn có thể chỉ lo thân mình trong muôn vàn hấp dẫn.

Lại tỷ như nguyên tắc đối nhân xử thế.

Đại tỷ nói người kính ta một thước, ta trả ngươi một trượng. Tuy tìm chỗ mà khoan dung độ lượng nhưng cũng sẽ không lấy ơn báo oán.

Đại tỷ nói kính già yêu trẻ, tôn trọng nữ tử. Bởi vậy hắn cũng không coi thường nữ tử, tôn trọng nữ tử tự cường độc lập cứng cỏi.

Đại tỷ nói: Người không hiền, đừng giao; Tài phi nghĩa, đừng lấy; niệm không thiện, đừng làm; lời không tín, đừng nói. Họa lớn lao đi với buông thả du͙ƈ vọиɠ, đáng trách lớn lao đi với nói người không đúng. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo; tiểu nhân ái tài, không lừa tức trộm.

Đại tỷ nói: Làm người phải lương thiện, không thẹn với lòng, không thẹn với trời, không thẹn với người nhà.

Sau khi rời khỏi kinh thành, ra ngoài làm quan, hắn liền vẫn muốn làm một quan tốt, làm việc vì danh giống như đại tỷ cùng tỷ phu vậy, cho nên mỗi khi hắn đến một nơi, hắn đều sẽ âm thầm căn dặn bản thân, đừng làm việc trái lương tâm.

Cũng chính bởi vì để ý đối với đại tỷ, thời khắc ghi nhớ lời đại tỷ, điều này làm cho hắn cự tuyệt được hấp dẫn, duy trì được sơ tâm, luôn chọn làm một người tốt trong năm tháng lâu dài.

Cho nên khi người khác hỏi: ‘Vì sao có thể vẫn duy trì sơ tâm bất biến, toàn tâm toàn ý làm một quan tốt làm việc vì dân?’, Đại Bảo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thong thả nói: “Đại khái là bởi ta có một tỷ tỷ.”

Nhấn Mở Bình Luận