Tính khí của Tiểu Bảo tự nhiên rất nhiều so với Đại Bảo, lòng chơi bời cũng nhiều hơn, không có ổn trọng lão thành như đại ca ruột vậy, cũng chẳng có bao nhiêu hoài bão, thích nhất là du sơn ngoạn thủy, nhưng cũng giống như Đại Bảo, ghi nhớ đại tỷ căn dặn, phải lương thiện, tất cả làm cho không thẹn với lương tâm là được.
Cũng chính bởi vì yêu thích du sơn ngoạn thủy, Tiểu Bảo gặp được không ít bằng hữu cùng chí hướng trên đường du ngoạn, hiểu nhau tương giao, cuối cùng trái lại kết giao không ít bạn tốt.
Tuy là một huyện lệnh, nhưng vì trong khu quản hạt dân phong thuần phác, có dồi dào an nhàn thoải mái, các sư gia chủ bạc dưới tay đều tài giỏi, thế nên hắn vẫn chưa có bao nhiêu chuyện cần phải xử lý, cho nên rảnh rỗi liền ra ngoài du lịch trong sơn thủy của phụ cận quanh mình.
Ngoài huyện thành có một cái hồ, tên gọi hồ Yên Ba. Mặt hồ khói sóng mờ mịt giống như tên, như tiên cảnh nhân gian. Ngẫu nhiên có thuyền ô bồng nhỏ lướt qua mặt hồ, vẽ ra một đường lại một đường gợn nước rung động, làm đám cò trắng giật mình.
Lúc Tiểu Bảo rảnh rỗi sẽ liền đến nhà thủy tạ xây gần nước bên hồ Yên Ba, phẩm một ngụm trà, tiếp một bàn cờ, nghe một bài ca cùng các thư sinh quen biết của thư viện, xác thực nhàn nhã tự tại.
“Tống đại nhân, ngài đến du hồ, hay là dựa thủy tạ phía nam?” Quản sự của thủy tạ bên hồ đón Tiểu Bảo vào nhà thủy tạ, “Đại nhân, hôm nay vẫn là lên một bình Quân sơn ngân châm?”
“Được.” Tiểu Bảo thích ngồi bên hồ dùng trà uống rượu hoặc là hội họa, nếu như vẽ ra tác phẩm hài lòng liền đưa đi kinh thành, để đại tỷ xem một cái, cũng để các cháu trai cháu gái thưởng thức phong tư bút mực của tiểu cữu cữu một chút.
Mới vừa vào thủy tạ không lâu, cửa liền bị gõ.
“Tống huynh, hôm nay ngược lại là ta tới trễ hơn ngươi.” Một vị công tử tuấn tú đi đến từ bên ngoài, chắp tay về phía Tiểu Bảo, “Hôm nay trong nhà có việc, chậm lại một chút công phu, mong rằng Tống huynh thứ lỗi.”
“Không sao, Giang Huynh. Ta cũng vừa tới chốc lát.” Tiểu Bảo chắp tay với người tới, hồi lễ, “Mời mau ngồi.”
Vị công tử họ Giang này là chính là một người đọc sách Tiểu Bảo kết giao lúc tới đây du ngoạn, hắn cũng là người có công danh cử nhân trong người, chỉ là bởi mẫu thân qua đời, hắn cần giữ đạo hiếu ba năm vì mẹ. Lại một lần, Tiểu Bảo lạc đường ở bên hồ Yên Ba kia, đang lúc không biết phương hướng vừa lúc gặp phải công tử họ Giang ra giải sầu, cuối cùng nhờ công tử họ Giang chỉ đường mới về lại bên hồ thủy tạ, hai người vì quan hệ thơ từ mới từ từ quen biết, sau đó vì kính phục tài hoa của nhau, bởi thế trở thành bạn tốt.
Khi nói chuyện Tiểu Bảo lấy thơ từ vài ngày trước mình làm ra, “Mấy ngày trước ta có bộc phát cảm xúc làm một bài thơ, Giang huynh mời xem.”
Công tử họ Giang nhận lấy giấy tuyên thành, sau khi mở ra thì nhẹ giọng đọc lên: “Một khúc ly ca, yên thôn người đi, đầu ngựa vi tuyết tân tình. Cách thì giờ cảnh, quay đầu gần thanh minh. Chặt đứt tàn hoa lại lão, xuân sóng tịnh, hồ nước sơ bình. Ai trọng đến, điêu lan tẫn ngày, dao tưởng họa kiều hoành……”
“Thơ hay, thơ hay.” Công tử họ Giang vỗ tay nói: “Bài thơ này ý cảnh tốt hơn không ít so với lần trước, Tống huynh có thể đưa lên đại hội thưởng thơ qua mấy ngày nữa cho mọi người phẩm đọc, đến lúc đó mọi người nhất định vỗ tay tán thưởng.”
Tiểu Bảo lắc lắc đầu, hắn chỉ là viết để tự mình thưởng thức, cũng không phải vì làm náo động, “Giang huynh muốn đi?”
Công tử họ Giang lắc đầu, “Tống huynh ngươi cũng biết tình huống của ta, nếu không quen biết cùng Tống huynh ngươi, ta chỉ sợ cũng sẽ không thường đến hồ Yên Ba ngắm cảnh.”
“Không ngại, tài hoa của Giang huynh không cần đi đại hội thưởng thơ bị người tán thành, chỉ cần sau này được giám khảo trong kỳ thi mùa xuân tán thành là đủ rồi.” Tiểu Bảo nói.
Công tử họ Giang nói: “Đa tạ Tống huynh.”
Tuy Tiểu Bảo trẻ tuổi, nhưng cũng có một tấm lòng ái tài (tài hoa), bởi thế hi vọng người bạn thân này về sau đỗ cao, làm quan đồng triều với mình, “Giữa hai người huynh ta cần gì khách khí thế?”
Hai người lại trò chuyện một phen thơ từ tâm đắc, ước chừng qua nửa canh giờ, đột nhiên cửa lại được mở ra lần nữa, lại có hai nam tử áo xanh đi tới, “Tống huynh, Giang huynh, sao các ngươi không chờ bọn ta đã bắt đầu rồi?”
Tiểu Bảo thấy người tới cười nói: “Nếu mà các ngươi tới sớm một chút liền chờ các ngươi.”
Trong hai người tới một người họ Vương, một người họ Lê, hai người đều là con cháu quan lại, công tử họ Lê chính là đích trưởng tử của tri phủ, hiện tại hai người đều đi học ở thư viện, chỉ chờ tiếp theo tham gia kỳ thi mùa xuân.
Công tử họ Lê lắc lắc quạt xếp, “Ta trái lại cũng muốn tới sớm một chút, nhưng bị muội muội kia của ta cuốn lấy không thoát thân được, nếu không phải mượn cớ, có lẽ nàng liền theo tới.”
Công tử họ Lê nói xong như cười như không nhìn Tiểu Bảo, “Tống huynh, ngươi nói có phải nên cảm ơn ta hay không?”
Tiểu Bảo thẹn thùng, trên mặt nổi lên một nét lúng túng.
Lúc hắn tới đây làm huyện lệnh từng đi châu phủ bái kiến tri phủ đại nhân, dưới cơ duyên xảo hợp đụng phải tiểu thư Lê gia, tiểu thư Lê gia kia liền mới gặp lần đầu đã đem lòng cảm mến với mình, nhưng hắn cũng không có tình cảm động tâm, cũng không nguyện lá mặt lá trái, liền sớm né tránh. Nhưng sau đó quen biết với công tử Lê gia, còn trở thành bạn tốt, sau khi Lê tiểu thư biết được liền nhiều lần tới theo, điều này làm hắn rất khó xử.
Công tử họ Giang từng lén hỏi: “Tống huynh, Lê tiểu thư xinh đẹp như hoa, lại là tiểu thư tri phủ, vì sao ngươi luôn luôn tránh mà không gặp.”
Mặc cho ai cũng biết nếu như leo lên một nhạc phụ là tri phủ thì con đường làm quan sau này kia nhất định thuận buồm xuôi gió, thông suốt.
Nhưng Tiểu Bảo cũng không nguyện ý.
Đại khái là bị đại tỷ cùng tỷ phu ảnh hưởng, cho rằng cưới vợ tất nhiên là cưới người thích, nếu mà vì tiền đồ cưới một người không thích, mặc dù hắn có thể làm được tương kính như tân, nhưng trong lòng tóm lại có vướng mắc, nếu như sau này gặp được người thích, hắn không thể bỏ vợ bỏ con đi tìm người khác chớ?
Bởi thế, hắn đành phải kính nhi viễn chi*.
*: được dùng để thể hiện ai đó tính cách không mấy hòa đồng, khiến người khác bên ngoài thể hiện sự kính trọng còn trên thực thế thì không muốn tiếp xúc, gần gũi. Hoặc có thể dùng trong ngữ cảnh mỉa mai, châm biếm khi bản thân không muốn tiếp xúc với ai đó.
Cũng may lòng dạ tri phủ rộng rãi, phẩm đức cao thượng, cũng sẽ không lấy quyền đè người, nếu không chức quan thất phẩm tép riu này của hắn sợ là sẽ không làm được.
Mấy người tiếp tục thảo luận thơ từ sách luận, có cãi cọ cũng có tán đồng.
Tuy Tiểu Bảo xuất thân tiến sĩ, nhưng không ngang ngược, tin tưởng vững chắc quan niệm ‘Ba người đi tất có người là thầy ta’ học tập về phía người ưu tú hơn so với mình, lại thêm vận khí tốt, gặp được nhiều là người đọc sách phẩm tính tốt.
Rất nhiều năm sau, tuy trên con đường làm quan Tiểu Bảo không có bao nhiêu thành tích, nhưng có một đám bạn tốt tri kỷ thân ở địa vị cao, điều này cũng làm cho hắn cả đời luôn xuôi gió xuôi nước.
Pen: Mình sắp thi rồi, nên mình sẽ nghỉ mấy ngày đã, tới thứ 3 tuần sau mình sẽ đăng chương mới. Mong mọi người thông cảm ạ.