Ngày thanh nhàn, trong nháy mắt liền tới đầu tháng sáu.
Ngày này Tống Tân Đồng vừa mới đốn củi từ trên núi về, vừa mới đi vào sân, Đại Bảo liền cao hứng bừng bừng chạy về phía nàng, “Tỷ, tỷ, gà nhà chúng ta đẻ trứng, đẻ trứng.”
“Phải không?” Tống Tân Đồng đem củi phơi ở trong sân, “Đẻ mấy quả?”
“Ba quả.” Đại Bảo lớn tiếng nói.
Tiểu Bảo ngồi bên mép ổ gà lấy một cái trứng gà cao hứng chạy về phía Tống Tân Đồng, “Tỷ, nó vẫn còn nóng.” Vừa dứt lời, cả người thoáng cái liền ập xuống trên mặt đất.
“Cẩn thận.” Tống Tân Đồng vừa mới hô một tiếng, Tiểu Bảo đã ngã oạch trên mặt đất, trứng gà trong tay dẫn đầu ‘ba’ một tiếng rớt hỏng rồi.
Tiểu Bảo nhìn trứng gà bị rớt hỏng, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
Tống Tân Đồng vội đi qua, đem Tiểu Bảo đỡ lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người cho cậu, “Được rồi, được rồi, nam tử hán đại trượng phu không thể khóc a.”
Tiểu Bảo chỉ khóc đến không ngừng được, khóc đến thở không ra hơi.
“Ngã đau a? Không khóc nào.” Tống Tân Đồng ôm Tiểu Bảo ngồi xuống trên băng ghế, lấy tay áo thay cậu lau nước mắt, “Không khóc, không khóc.”
“Tỷ, hỏng rồi, hỏng rồi.” Tiểu Bảo nhìn chằm chằm dịch trứng cam đỏ bị rớt chảy đầy đất.
“Không có gì, ngày mai còn có thể có.” Tống Tân Đồng hướng về phía Đại Bảo kêu một tiếng, “Đem cái còn lưu lại ra ngoài đều cho tiểu hắc ăn đi.”
“Bên trong vẫn còn.” Đại Bảo cầm vỏ trứng lên, giơ cao cao lên cho Tống Tân Đồng nhìn, “Sạch sẽ.”
“Phần ở trong đó liền giữ lại buổi tối làm canh.” Tống Tân Đồng dỗ Tiểu Bảo nín khóc, “Tiểu Bảo đệ giúp tỷ phơi mộc nhĩ có được không?”
Tiểu Bảo nâng vai lên, thút tha thút thít nói: “Dạ.”
Nói xong cũng theo chân Tống Tân Đồng tuột xuống, đoạt lấy cái rổ nàng cầm trước đó, lắc lắc cái mông nhỏ chạy tới cạnh ổ gà, đem mộc nhĩ toàn bộ rải xuống vào một cái mẹt, học theo bộ dáng Tống Tân Đồng nhất nhất bày ra, làm được có khuôn có dạng.
“Tỷ, mấy cái này để đâu?” Tiểu Bảo cầm mấy cái rổ hôi bào phía dưới hỏi.”
“Để vào cái gùi phía sau đi, ngày mai lúc hợp chợ cầm đi bán.” Tống Tân Đồng nói.
Tiểu Bảo hỏi: “Không phơi sao?”
“Không phơi, đủ ăn rồi.” Tống Tân Đồng đã nhiều ngày liên tục không vào thành, vẫn ở nhà nhặt thêm củi chỉnh lý mấy phần đất trồng rau cạnh phòng, hôi bào cùng nấm kê tung lúc trước tìm được ở trên núi đều phơi khô, sau này lúc muốn ăn thì ngâm nước, nấu một chút là có thể ăn.
“Ân.” Tiểu Bảo đáp lời giòn tan, sau đó chạy chậm đến cửa sau phòng bếp.
Tống Tân Đồng nghỉ ngơi một hồi đã nhìn thấy Đại Bảo cầm cái liềm muốn đi ra ngoài, tò mò hỏi: “Đại Bảo, đệ cầm cái liềm đi đâu vậy?”
“Tỷ, đệ đi đào sâu cho bọn tiểu hoàng ăn.” Đại Bảo nói.
Tiểu Hoàng chính là những con gà con vàng vàng mịn như nhung.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn gà con bị mình thả trên bãi cỏ bên nhà, “Không cần, chúng nó sẽ tự mình kiếm ăn.”
“Vậy nếu chúng nó kiếm ăn không đủ no thì làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Đại Bảo lo lắng.
“Chúng ta không phải còn cho chúng nó ăn trấu thô sao, có thể ăn no.” Tống Tân Đồng nhìn Đại Bảo cuối cùng cũng thêm được một chút thịt, “Trái lại là đệ, mặt thế nào bị phơi đen như thế, đệ xem những người trong học đường ai không phải trông giống như cái màn thầu trắng.”
Đại Bảo có chút thẹn thùng sờ sờ khuôn mặt màu lúa mạch.
“Lục phu tử dạy cá đệ luyện chữ, các đệ hôm nay có luyện không?” Tống Tân Đồng hỏi.
Đại Bảo gật gật đầu, “Chấm nước luyện trên bàn.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy ngày mai trước viết một trang cầm đi cho Lục phu tử kiểm tra một chút, biết không?
“Ân.” Đại Bảo có chút chột dạ liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, sau đó chạy chậm vào nhà chính, “Tỷ, đệ đi luyện chữ.”
“Đi đi, đi đi.” Tống Tân Đồng rửa tay, cũng vào trong phòng.
Mấy ngày trước mua bút mực giấy nghiên về, Tống Tân Đồng mới giật mình phát hiện mình không biết viết chữ bằng bút lông, cho nên liền mang theo hai ấu đệ đi tìm Lục tú tài, vốn nghĩ sẽ trực tiếp nhập học nhưng không nghĩ đến Lục phu tử nói học đường đầu tháng sau liền nghỉ, đầu tháng tám mới có thể khai giảng, không cần đến học đường.
Nhưng Lục tú tài thấy hai đệ đệ nàng thông minh, có chút thiên phú, liền dạy bọn họ cầm bút, vận dụng phương thức cầm bút, còn cho hai đứa mượn một phần bảng chữ mẫu, đợi tháng tám khai giảng trả lại cho hắn.
Hai người Đại Bảo chấm nước viết chữ trên bàn đã chừng mấy ngày, trái lại viết được có khuôn có dạng.
Tống Tân Đồng cầm rổ chỉ ngồi xuống bên giường, tiếp tục làm quần áo cho cặp song sinh, quần áo lần này không thể làm tùy ý giống lần trước nữa, một bộ còn không có làm tốt.
“Tân Đồng, ở nhà sao?” Tiếng của Hà Bạch Vân mới truyền từ bên ngoài vào.
“Ở trong phòng đây.” Tống Tân Đồng đáp một tiếng, còn chưa có chọn đường may tốt, “Ngươi trực tiếp đi vào đi.”
Hà Bạch Vân chạy chậm đi vào, ngồi ở một bên Tống Tân Đồng, “Đây là làm quần áo cho Đại Bảo bọn họ sao?”
“Ân, nghĩ đến hai tháng nữa bọn họ liền sắp đi học đường, phải làm hai bộ quần áo có bộ dáng chút.” Tống Tân Đồng đem quấn áo sửa lại, “Chẳng qua tay nghề của ta không được, ngươi xem ta làm cái nút buộc này thành cái dạng gì rồi.”
“Cái nay phải làm như vậy.” Hà Bạch Vân cầm lấy quần áo làm mẫu, “Trước đây thủ nghệ của ngươi hơn ta nhiều, thế nào hiện tại càng ngày càng kém?”
“Trước đây? Đều là chuyện hồi bé, mẹ ta không còn tay nghề của ta vẫn không có gì tiến triển.” Tống Tân Đồng chỉ vào mấy nút buộc bên ngoài, “Ngươi cùng giúp ta làm đi? Làm nhiều mấy cái, sau này ta làm quần áo cũng dùng nó.”
“Ngươi trái lại nghĩ thật đẹp.” Trên miệng Hà Bạch Vân tuy rất ghét bỏ nhưng động tác lại nhanh nhẹn thay Tống Tân Đồng làm nút buộc vải.
“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao a?” Tống Tân Đồng cầm lấy vải vóc bắt đầu khâu quần áo.
“Không có chuyện gì, liền tới đây xem xem.” Hà Bạch Vân nói, “Mấy ngày nay nương ta cả ngày ở nhà than thở, ta nghe nhưng thật phiền.”
“Thế nào?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi.
Hà Bạch Vân ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi biết chuyện trong thôn đào đường sông đi?”
“Biết a, chẳng qua không có quan hệ gì với nhà ta.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói, lúc trước tháng năm đã nghe Thu bà bà nói, huyện Thanh Giang muốn sửa đường sông, các thôn trong mỗi nhà phàm là nhà có nam đinh mười bốn tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống đều cần phải ra một cái tên đến sông Thanh Giang phá bang, mỗi tháng cấp ba trăm văn tiền công không nói, còn bao ăn bao ở, nếu có người nguyện ý chủ động đến cũng có thể.
Tống Tân Đồng nhớ ngày khởi công là mùng một tháng sáu, hôm nay đã là ba tháng sáu.
“Đào đường sông thật mệt mỏi, còn ăn không ngon, nương ta mỗi ngày đều đi đưa cơm cho cha ta.” Hà Bạch Vân thở dài một hơi, “Nghe nói đường sông này phải đào đến một năm, hai ngày này cha ta đều mệt đến gầy, nếu cứ thế mãi thì làm sao bây giờ a.”
“Không phải bao ăn bao ở sao? Thế nào lại ăn không ngon?” Tống Tân Đồng kinh ngạc không ngớt.
“Chỉ ăn một chút cháo loãng với màn thầu, buổi trưa cũng chỉ lào phát lương khô, đến tối có chút món, chẳng qua đều không có chất béo gì.” Hà Bạch Vân thở dài, “Nếu không nương ta cũng sẽ không cả ngày lo lắng phải thở dài, mỗi buổi trưa phải chạy đi đưa cơm.”
Đáy lòng Tống Tân Đồng lập tức lung lay lên, “Vậy những người khác cũng đưa sao?”
“Sao có thể chứ, cũng là thôn chúng ta cách đây gần một chút mới đưa đi, ta nghe nương ta kể những người đào đường sông khác rất nhiều người đều là người nơi khác tới, bởi vì bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có thể lấy bạc cho nên mới tới.”
“Bọn họ không đi ra bên ngoài mua sao?” Tống Tân Đồng ngồi thẳng người lên hỏi.
“Chỗ ấy rừng núi hoang vắng, đến thị trấn phải ha ba canh giờ, sao có thể ngày ngày đi thị trấn, đoán chừng chỉ có cuối tháng có thời gian một ngày nghỉ mới có cơ hội đi đi.”