Nghe đến đây, tâm tư Tống Tân Đồng đã không thể ngừng.
Những người đến từ nơi khác khẳng định cũng muốn ăn thịt, đánh giá đều sẽ muốn mua một ít đồ dầu mỡ, nếu như nàng đi bán một chút thịt ăn kèm với cơm, sinh ý chắc sẽ không quá kém.
Hơn nữa nàng còn nhớ ngày đó ở trong hàng ăn gặp được mấy tráng hán, nhìn qua cũng không thiếu tiền, ăn một bữa trên trăm văn cũng không tiếc, chỗ đào đường sông hẳn cũng sẽ có rất nhiều tiểu quản sự không xài tiền, đến lúc đó bán một ít móng heo kho các loại, hẳn là cũng có thể dùng được.
Tống Tân Đồng hạ quyết tâm, sau đó lại hỏi thăm, “Chuyện đào đường sông này, có phải có rất nhiều tiểu quản sự hay không?”
“Đúng vậy, rất nhiều.” Hà Bạch Vân cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp: “Chờ sau này sửa đường sông xong, khẳng định huyện Thanh Giang chúng ta nhất định sẽ phồn hoa lên.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nàng từng nghe cha cũng nói qua như vậy.
Thanh Giang huyện sở dĩ được gọi như vây là bởi vì nó cách đầu nguồn sông Thanh Giang không xa, cho nên được gọi tên như vậy, mà xuôi dòng Thanh Giang đi xuống liền dọc theo Lĩnh Nam thành đi về dòng chảy phía nam, trực tiếp chảy về hướng kinh thành Đại Chu.
Cho nên phụ cận Thanh Giang đến gần Lĩnh Nam thành đều được tu sửa rất tốt, mà đầu nguồn phía trên Thanh Giang này bởi vì dòng nước chảy xiết, đường sông không đào được cho nên cũng không có thông tàu thuyền.
Hiện tại muốn đào thêm thượng du sông Thanh Giang, vậy sau này giao thông tiện lợi, huyện Thanh Giang nhất định sẽ phát triển phồn hoa lên.
Hơn nữa, Tống Tân Đồng càng nghĩ sâu hơn chính là, bây giờ sửa đường sông, sau này tất có thể xây dựng bến tàu, đây là qui luật phát triển tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Tống Tân Đồng khép hai mắt lại, đáy lòng có tính toán.
“Tân Đồng, vẫn là nhà các ngươi tốt, không cần ra người đi làm công.” Hà Bạch Vân có chút hâm mộ.
“Chờ bọn hắn lên cũng không nói chính xác được.” Tống Tân Đồng tiếp tục khâu y phục.
“Ta vừa mới vào còn nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn luyện chữ đâu, bọn họ nói bên trên phải buộc cái gì?” Hà Bạch Vân hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Phải buộc bao cát hai lạng.”
Hà Bạch Vân kinh ngạc, “Nhỏ như vậy liền buộc lại?”
Tống Tân Đồng cười cười, “Ngày ấy cháu trai nhà trong thôn nói hắn luyện chữ còn phải buộc bao cát, hai đứa này cũng không chịu thua, cũng chạy đến bờ suối đào vài cân cát về để ta buộc cho bọn chúng.”
Hà Bạch Vân nghe xong phì một tiếng cười phá lên, “Đại Bảo bọn họ thật thú vị.”
“Ta cũng nói chứ đâu, hai đứa trong khung đều mạnh mẽ, ta liền buộc cho bọn hắn, có một chút cảm giác là được.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vẫn không thể luyện tập quá lâu, qua một nén nhang phải nghỉ một chút.”
“Vì sao a?” Hà Bạch Vân hiếu kỳ hỏi.
“Tay tiểu hài tử rất mềm mại, luyện chữ quá nặng không tốt lại làm tay bị thương.” Tống Tân Đồng đem những gì mình biết đều nói cho Hà Bạch Vân.
“Thì ra còn có thể như vậy, xem ra muốn thi tú tài làm đại quan cũng không phải là một chuyện đơn giản a.” Hà Bạch Vân cười thần bí với Tống Tân Đồng, “Ngươi có biết cái đường đệ Tống Trường Viễn kia của ngươi đã về hay không?”
“Hắn không phải là đường đề ta, nhà chúng ta không có trèo cao nổi.” Tống Tân Đồng không thích người nhà Tống gia ở trong thôn.
“Ôi, ngươi nghe ta nói, nhưng làm ta cười chết.” Hà Bạch Vân thả việc trong tay xuống nói: “Bọn họ không phải về nhà phải đi ngang qua nhà ta sao, hôm qua ta ngồi dưới bóng cây trong sân nhà ta, nghe thấy Tống Thanh Tú kia gọi Vạn Xuân Nguyệt kia là tẩu tẩu, Vạn Xuân Nguyệt kia còn mặt dày đáp ứng, nếu như ta là nương Vạn Xuân Nguyệt, đã sớm xé nàng ra, thực sự không biết xấu hổ.”
Tống Tân Đồng hơi nhíu mày, không nghĩ đến tiểu cô nương cổ đại này đã sớm thành thục như vậy.
“Ngươi để ý các nàng làm gì?”
Hà Bạch Vân ghét bỏ ‘xì’ một tiếng khinh miệt, “Ta làm sao lại để ý tới các nàng, chẳng qua chính là cảm thấy hai người họ cũng thật là kỳ hoa*, lại cũng đều muốn làm nương tử tú tài.”
[*Kỳ hoa: ý nói rất kì lạ, là mấy bông hoa lạ đời thì phải]
Tống Tân Đồng ‘xuy’ một tiếng, “Tống Trường Viễn kia có thi đỗ hay không còn khó nói, hơn nữa cho dù thi đỗ, Trương Thúy Hoa bọn họ sao có thể để cho Tống Trường Viễn lấy người trong thôn?”
“Vậy ta cũng không biết, có lẽ Vạn Xuân Nguyệt có phương pháp đâu?” Hà Bạch Vân cũng không nhịn được nữa cười nói: “Ta xem nàng ngay cả ngực cũng không có, còn không biết xấu hổ đáp ứng làm tẩu tẩu nhà người ta, thực sự quá không biết thẹn.”
“Bất kể các nàng làm cái gì.” Tống Tân Đồng không quá thích nói oán trách này đó, tiếp tục khâu y phục.
“Tân Đồng ngươi đây là không biết, cô nương trong thôn đều là muốn gả cho tú tài đẹp đẽ hoặc là công tử, hiện tại rất nhiều cô nương đều nhìn chằm chằm Tống Trường Viễn đâu, không sợ nhà bọn họ đối với các ngươi không tốt, người ta cũng vội vàng tới cửa đi.” Hà Bạch Vân nói.
Tống Tân Đồng cười khẽ, “Gả vào thì biết.”
Dừng một chút, trêu ghẹo hỏi, “Trong thôn đều thích tú tài đẹp đẽ với công tử, vậy còn ngươi?”
“Ta nhưng không thích, ta thích lão luyện chịu khó.” Hà Bạch Vân nói, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt.
Tống Tân Đồng liếc một cái, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Các cô nương đều đã muốn gả cho tú tài hay công tử, thế nào không gả cho Lục tú tài?”
Hà Bạch Vân lập tức nói: “Lục tú tào không phải bị hủy dung sao, những cô nương kia nơi nào sẽ thích người trên mặt có dấu vết đáng sợ a?”
“Vậy sao? Trong nhà người ta lại không thiếu tiền.” Tống Tân Đồng không hiểu, việc kết thân này không phải là chú ý tới gia cảnh dư dả sao?
“Ngươi chưa từng thấy Lục tú tài, đương nhiên không biết, dấu vết kia thật đáng sợ, rất dọa người.” Hà Bạch Vân nói có căn cứ, “Có vài nhà muốn đến làm mai, nhưng vừa thấy mặt Lục tú tài liền không muốn.”
Tống Tân Đồng cảm thấy Hà Bạch Vân bọn họ cũng quá khoa trương, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy gương mặt đó đáng sợ a.
“Quản làm gì, lại không có quan hệ tới chúng ta.” Hà Bạch Vân trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt, đem nút áo làm tốt đưa cho Tống Tân Đồng, “Thế nào? Có thể đi?”
“Làm thật đẹp mắt.” Tống Tân Đồng khen nói: “Tốc độ ngươi cũng quá nhanh.”
“Ta mỗi ngày ở nhà làm, đương nhiên nhanh.” Hà Bạch Vân mỉm cười, “Ta sẽ làm mấy cái nữ tử thường dùng cho ngươi, đến lúc đó ngươi trực tiếp khâu lên là tốt rồi.”
“Bạch Vân ngươi thật là quá tốt.” Tống Tân Đồng vì nút buộc này mà mất công phu thật lớn, hiện tại có người thoáng cái giúp nàng giải quyết, thật sự là quá tốt, “Sau này ai cưới ngươi thật là có phúc.”
Hà Bạch Vân ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Qua gần nửa canh giờ, Tống Tân Đồng tiễn Hà Bạch Vân, lúc này mới đứng dậy đến phòng bếp làm cơm tối.
Trong nhà còn chút rau xanh cùng thịt ba chỉ, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ liền trực tiếp làm một nồi ‘Hầm loạn’, là món đặc sắc Tứ Xuyên, sau khi nước canh đặc sắc nấu tốt, lại xối dầu vào, rải lên các loại gia vị cùng với hành gừng tỏi cắt nhỏ, một món ăn hương vị tươi ngon cay cay nóng hổi tự chế đã có. [Pen: Xin lỗi m.n, chỗ này tả cách làm món hầm gì đó mình không hiểu lắm nên có chút chém.]
“Oa, thơm quá.” Cặp đệ đệ song sinh đặc biệt cổ vũ.
Tống Tân Đồng nhìn một chén đồ ăn nóng hổi bốc khói, bởi vì thêm rất nhiều tương thù du cho nên trái lại màu sắc rất đẹp mắt, đỏ tươi bắt mắt.
Gắp một khối nếm thử, rất thơm, cay đến tê dại, rất thoải mái
Nhưng đối với Tống Tân Đồng đã ăn qua rất nhiều món ngon hơn mà nói, một bát này vẫn thiếu chút gì đó, thiếu vừng và mùi thơm của lạc, còn có vị cay này cũng không đủ thuần túy, vẫn là cần ớt đề vị sẽ ăn ngon hơn.
Thế nhưng lúc này không có cách nào, chỉ có thể tạm như vậy.
Tống Tân Đồng nhìn Đại Bảo ăn đến đầu đầy mồ hôi, “Thực sự ăn rất ngon?”
Môi Đại Bảo bị cay đỏ, gật gật đầu, “Ăn ngon, không tin tỷ có thể đi hỏi Thu bà bà bọn họ.”
Tống Tân Đồng cảm thấy có đạo lý, trực tiếp múc một bát to ra, rất nhanh chạy đến nhà Thu bà bà.
Thu bà bà và Tạ thẩm vừa mới về nhà, đang ngồi ở trong sân nghỉ ngơi, thấy nàng tới vội hỏi: “Tân Đồng sao tới đây?”
“Thu bà bà, thẩm nhi, ta làm một món ăn, các ngươi thay ta nếm thử vị thế nào?” Tống Tân Đồng đem bát đưa cho Tạ thẩm.
Tạ thẩm ngửi ngửi, “Ơ kìa, mùi vị này thật là thơm, thật là có thể ngửi thấy, ngửi thấy liền muốn ăn cơm.”
Thu bà bà nếm nếm, “Ăn ngon!”
Tạ thẩm và huynh đệ Tạ Đại Nghĩa thử qua cũng nói ăn ngon.
Đáy lòng Tống Tân Đồng nắm chắc, “Thẩm nhi, các ngươi cảm thấy ta lấy cái này đến công trường bán thì thế nào?”