Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

“Tỷ, tại sao lại muốn lấy áo của ca ca đi bao nó, nhiều bùn đất như vậy, bẩn!” Tiểu Bảo thay quần áo cũ của Đại Bảo kêu oan.

Tống Tân Đồng đem khoảng ba cân matsutake cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong gùi của Đại Bảo, “Tiểu Bảo a, nấm này thế nhưng có thể mua cho ca ca đệ thật nhiều quần áo mới, đừng đau lòng a!”

Tiểu Bảo ‘oa oa’ kêu to lên, “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?”

Tống Tân Đồng bị làm cho đau tai, “Suỵt, nói nhỏ thôi.”

“Ân.” Tiểu Bảo vội che miệng lại.

“Chỗ này cũng không thể nói cho người khác biết có biết không? Chờ qua mấy ngày chúng ta lại đến xem có nấm mọc ra không.” Tống Tân Đồng nói.

“Ân ân.” Tiểu Bảo đồng ý liên thanh.

Đại Bảo nhìn quanh bốn phía, “ Tỷ, bên kia còn có cây thông lớn, chúng ta lại đi xem có còn hay không.”

Tống Tân Đồng tất nhiên không muốn để mất cơ hội này, lập tức đáp ứng: “Được.”

Ba người lại ở bốn phía đi non nửa vòng, lại ở bên cạnh mấy cây thông lớn tìm được một ít, chẳng qua cũng không nhiều, cộng lại cũng chỉ khoảng năm sáu cân.

“Được rồi, chúng ta về nhà trước.” Hiện tại chẳng qua mới giò thân canh ba, Tống Tân Đồng nghĩ nếu có thể sớm về nhà một chút còn có thể vào thành bán cho đông gia Cát Tường tửu lâu, nghĩ đến hắn hẳn là người biết hàng.

Ba tỷ đệ mỗi người đeo gùi của mình trở về, tốc độ lúc lúc gần đây nhanh không ít.

Mới vừa rồi lúc đi tới lưng chừng sườn núi liền nghe Tạ tiếng la kích động của Tạ thẩm, “Tân Đồng, mau về một chút, trong nhà có khách đến!”

Khách đến? Tống Tân Đồng kinh ngạc, khách nhân nào a?

“Để ta tới mang cho, ngươi mau trở về chào hỏi khách khứa đi.” Tạ thẩm chạy tới, nhận lấy gùi của Tống Tân Đồng.

“Khách nhân nào a?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Chính là… nói là cái đông tửu lầu kia, ăn mặc quý gia đang tức giận.” Tạ thẩm chạy đến hơi có chút thở dốc, “Qúy công tử gì ta nhưng gọi không được, ngươi mau trở về nhìn một chút đi, nói là cố ý đến tìm ngươi.”

Tửu lầu đông gia? Hứa đông gia lười biếng kia? Hắn đến làm cái gì? Tống Tân Đồng không thích nhíu nhíu mày, sau đó nhận lấy gùi của Tiểu Bảo mang lên rồi đi về nhà.

Vừa vào sân liền nhìn thấy Hứa Minh An cầm một cái quạt xếp đứng ở bờ rào, nhìn dây bí đỏ tươi tốt bên góc nhà, thấy Tống Tân Đồng về lại hỏi: “Tống cô nương, loại dây bí đỏ này nấu ăn rất thanh nhã, rất không tệ.”

Tống Tân Đồng cười với hắn một chút, loại người quen ăn món ăn quý và lạ này ăn rau xanh đương nhiên cảm thấy không tệ, “Hứa công tử trước ngồi một chút, ta mang hai đệ đệ đi rửa mặt đã.”

“Đi đi.” Hứa Minh An nhẹ nhàng quơ quơ cây quạt, rất dễ nói chuyện, chỉ là ánh mắt biếng lười rơi vào trên gùi của Tống Tân Đồng.

“Đông gia, còn có rau huyết bì lúc trước cũng là Tống cô nương này đưa đến, ta lại kêu nàng chuẩn bị cái này một ít?” Chu Tam Nhi cẩn thận hầu hạ.

“Đợi lát nữa lại nói.” Hứa Minh An chỉ vào cỏ dại dưới mặt đất, “Ngươi cũng là sinh ra ở nông hộ, loại cỏ này có thể ăn được không?”

Chu Tam Nhi nhìn cỏ dại đông gia tùy tay chỉ, lắc lắc đầu, “Loại này đều là chi heo ăn.”

Sắc mặt Hứa Minh An phai nhạt, thập phần ghét bỏ nói: “Đồng dạng là nông hộ, sao người ta lại hiểu biết nhiều như vậy?”

Chu Tam Nhi vẻ mặt đau khổ nói: “Đông gia, tiểu nhân năm tuổi liền đi theo chưởng quỹ, đâu còn biết được cỏ dưới đất a.”

“Không có tiền đồ.” Hứa Minh An cầm quạt xếp lên đánh đầu Chu Tam Nhi một chút.

Tống Tân Đồng rửa mặt một phen, lại rửa mặt cho hai đệ đệ, lúc này mới ra phòng bếp, đem nước trà cho hai người trên đường: “Hứa công tử người tới nhà của ta có việc gì?”

Hứa Minh An cười cười, nhận thấy nàng đối với mình có chút không thích, nghĩ đến chắc ngày ấy nhéo mặt đệ đệ nàng, đắc tội nàng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Tiện đường đi ngang qua, nghe Chu Tam Nhi nói Tống cô nương ở tại đây, cho nên qua đây xem.”

Chu Tam Nhi oán thầm: Đông gia, rõ ràng là miệng ngươi gièm pha, muốn ăn nguyên liệu nấu ăn mới mẻ.

“Thì ra là vậy.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười cười, “Vậy Hứa công tử từ từ xem, Đào Hoa thôn chúng ta tuy là thâm sơn cùng cốc nhưng thắng ở núi xanh nước biếc, không khí mới mẻ.”

“Chính xác, nhiều núi vây quanh, núi non trùng điệp, là một địa phương tốt.” Hứa Minh An cười nói.

“Chẳng qua viện ta cằn cỗi, còn có mùi nội tạng nồng như vậy, ủy khuất Hứa công tử.” Tống Tân Đồng lại nói.

Nghe nói vậy, Hứa Minh An hít mũi một cái, quả nhiên nghe thấy một cỗ mùi nội tạng, không nói còn không cảm thấy, vừa nói thế nào lại nồng như vậy? Thập phần ghét bỏ cau mũi: “Nhà Tống cô nương là rửa bao nhiêu bộ nội tạng vậy?”

“** bộ đi.” Tống Tân Đồng nói.

“Tống cô nương đây là làm ăn sao?” Chu Tam Nhi hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy, mỗi ngày đi bán lòng, móng.” Tống Tân Đồng cười híp mắt nhìn Hứa Minh An, “Hứa công tử có muốn thử tay nghề của ta một lần hay không?”

“Không cần, không cần.” Hứa Minh An không thích nhất chính là ăn lòng heo.

Chu Tam Nhi nói: “Thảo nào hôm kia cô nương hỏi ta muốn chân vịt cùng chân gà.”

Hứa Minh An nghe lập tức hiểu, “Mỗi ngày tửu lâu còn lại nhiều như vậy, không bằng liền cho Tống cô nương là được.”

Chu Tam Nhi hiểu ý, “Vâng, để ngày mai đem chân gà chân vịt còn lại đều đưa qua đây cho Tống cô nương.”

“Vậy nhưng đa tạ Hứa công tử.” Tống Tân Đồng cũng không khách khí, dù sao có chân gà chân vịt cũng là một món tiền thu.

“Cảm tạ cái gì, cũng không người thích ăn.” Hứa Minh An nói xong lại nói với Chu Tam Nhi: “Mấy cái khác tửu lâu không cần cũng cùng đem qua cho Tống cô nương.”

“Hiểu rõ, đông gia.”

Hứa Minh An uống một ngụm trà thô, “Tống cô nương, ta xem như ngươi mới vừa vào núi, không biết có thu hoạch nấm mới mẻ hay không?”

Cuối cùng nhắc tới chuyện chính, Tống Tân Đồng mang gùi nhỏ ra, “Chỉ có năm cân hôi bào.”

Hứa Minh An gật gật đầu, ra hiệu Chu Tam Nhi nhận lấy, “Cô nương trước đó còn ôm cái gùi bên trong đắp quần áo, trong đó là gì?”

“Quần áo mà thôi.” Tống Tân Đồng lén gạt đi.

“Nhưng ta ngửi thấy được một cỗ mùi thơm ngào ngạt cùng vị nấm hỗn tạp.” Hứa Minh An nói.

Tống Tân Đồng cười cười, lộ ra biểu tình bị chọc thủng, “Qủa nhiên không có gì giấu giếm được Hứa công tử, đó là một ít nấm ta hái được.”

“Lấy đến ta xem xem.” Trực giác Hứa Minh An nói nấm kia rất tốt.

“Vậy thỉnh Hứa công tử chờ.” Tống Tân Đồng vào phòng, lựa ước chừng nửa cân ra, sau đó đem toàn bộ còn trong gùi đem ra, “Hứa công tử mời xem.”

“Tại sao lại phải che lại?” Hứa Minh An tiếp lấy quần áo, hướng vào trong nhìn, nấm màu nâu sáng màu đều rất rõ ràng, thịt nấm đầy đặn trơn mềm, hơn nữa độ dài cũng khá đều, còn mơ hồ lộ ra hương thơm.

“Sau khi hái liền chóng gài đi, cho nên phải bọc lại đặt ở chỗ râm mát, có thể bảo tồn được bốn năm ngày.” Tống Tân Đồng nói.

“Ý của ngươi là không bảo tồn được bao lâu?” Hứa Minh An hỏi, “Vì sao không phơi khô bảo tồn?”

“Từ lúc nó mới mọc đến trưởng thành bình thường sẽ không vượt trước bảy ngày, sau khi trưởng thành nó sẽ nhanh chóng già yếu, mấy cái này đây hẳn là mới mọc hai ba ngày.” Tống Tân Đồng giải thích, “Sau khi phơi khô nó sẽ giảm mất hương thơm cùng giá trị, vẫn là hái ăn liền mới tốt.”

“Thì ra là như vậy.” Hứa Minh An gật gật đầu, “Nó tên là gì?”

“Tùng nhung.” Tống Tân Đồng nói, “Thường ăn có thể cường tinh bổ thận, kiện não ích trí, thích hợp cho người thân thể yếu dùng ăn.”

“Tên rất hay.” Hứa Minh An đem quần áo che lại, “Chính là hợp cho lão phu nhân ăn, nhiêu đây ta đều muốn.”

“Ta không tính toán bán nó.” Tống Tân Đồng nói.

Hứa Minh An kinh ngạc: “Vì sao?”

“Bởi vì giá trị của nó rất cao, ta muốn giữ lại cho hai đệ đệ mình bồi bổ.” Tống Tân Đồng đường hoàng nói xong nhìn qua hai tiểu đệ đã lớn thêm một thịt, “Cho nên…”

Hứa Minh An nhìn hai tiểu tử, nói: “Còn thỉnh Tống cô nương bỏ thứ yêu thích, ta nhất định sẽ không đối xử tệ với cô nương.”

“Hơn nữa Tống cô nương cách Đại Sơn này gần như vậy, nghĩ rằng vẫn có thể lại tìm được lần thứ hai thứ ba.”
Nhấn Mở Bình Luận