Tống Tân Đồng nhón chân nằm sấp trên tường vây, cười cười với Lục Vân Khai ngồi dưới tàng hoa quế đọc sách, “Lục phu tử tâm tình thật tốt, đang xem sách gì vậy?”
Lục Vân Khai ngước mắt liếc nhìn Tống Tân Đồng càng đen hơn so với hai ngày trước, xem ra mấy ngày này rất vất vả, “Xem một chút du ký mà thôi.”
“Lục phu tử lại thích xem loại sách này.” Tống Tân Đồng không khỏi kinh ngạc, chẳng qua nghĩ lại hắn không giống những thư sinh cứng nhắc ấy, lại cảm thấy đây là nên.
“Đọc vạn quyển sách như không bằng đi nghìn dặm đường.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói.
Tống Tân Đồng hỏi: “Lục phu tử đã muốn đi ra ngoài, vì sao không chạy ra đâu?”
“Ta lại không thi khoa cử, không cần thiết.” Trong giọng nói của Lục Vân Khai có chút thất lạc, chẳng qua rất nhanh che giấu, “Tống cô nương đến đây thế nhưng có việc gì?”
Tống Tân Đồng gật đầu, đem rổ đưa qua cho hắn, “Móng heo kho bí chế độc nhất vô nhị của ta, cố ý lưu lại, mời Lục phu tử nếm một chút.”
Lo lắng hắn không nhận, lại nói: “Xem như tạ lễ hôm qua ngươi giúp ta dắt lừa về Hà gia.”
Mỗi lần đều là như vậy, tìm một lý do thích hợp, làm hắn cũng không cự tuyệt được, Lục Vân Khai nhận lấy rổ chọn ra liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai cái móng heo lớn sắc đỏ kim hương vị nồng đậm, thoạt nhìn tuyệt không ngấy mỡ mà còn làm cho người ta thập phần cảm thấy có khẩu vị.
Bên cạnh chén lớn còn có để chừng mười cây nấm, “Đây lại là nấm gì?”
Tống Tân Đồng nói: “Đây gọi là matsutake, thường ăn có thể cường tinh bổ thận, kiện não ích trí, thích hợp người thân thể yếu ăn.”
“Lại là nấm tốt như vậy, Tống cô nương không cần đưa cho tại hạ, lấy về bán lấy tiền phụ cấp gia dụng đi.” Lục Vân Khai đem rổ trả lại cho nàng.
Tống Tân Đồng xuống tường vây, cách tường vây lắc lắc đầu với Lục Vân Khai, “Đưa cái gì sao còn có thể lấy về chứ? Trong nhà ta còn có, cũng đã bán không ít, Lục phu tử ngươi nhận lấy đi.”
Lục Vân Khai than nhẹ một tiếng, ôn thanh hỏi: “Tống cô nương mỗi lần đưa thức ăn đều vượt xa giá trị việc tại hạ giúp đỡ ngươi, việc này không hợp.”
“Có cái gì không ổn?” Tống Tân Đồng cười khan nói: “Lục phu tử liền làm như đây là…đây là ta hối lộ ngươi đi.”
“Hối lộ tại hạ? Lục Vân Khai ngẩn ra, sau đó cười đạm nhạt, “Tại hạ chẳng qua là một tú tài hủ nho, có cái gì đáng giá mà hối lộ?”
Tống Tân Đồng cảm thấy một nét cười nhạt này của Lục Vân Khai so với hoa đào tháng ba còn đẹp hơn, chẳng sợ vết sẹo trên mặt hắn, nhưng vẫn đẹp mắt, “Hai tiểu đệ nhà ta sắp đến chỗ Lục phu tử đây đọc sách, Lục phu tử nhưng nhớ chiếu cố hai bọn họ nhiều chút.”
Lục Vân Khai nghe nàng bịa lý do, không khỏi buồn cười, “Lệnh đệ thông minh, không cần tại hạ chiếu cố cũng có thể đứng đầu.”
“Cái này không nhất định.” Tống Tân Đồng cười híp mắt nói, “Học đường Lục phu tử người đây ngày mấy tháng tám khai giảng?”
“Đầu tám tháng tám.” Lục Vân Khai nói.
Tống Tân Đông gật gật đầu, đem ngày nhớ kỹ, đến lúc đó cũng đừng để vội vàng rồi quên.
Lục Van Khai nhìn gương mặt Tống Tân Đồng mệt mỏi, bật thốt hỏi: “Hai ngày nay sinh ý nhà Tống cô nương thế nào?”
“Rất tốt.” Tống Tân Đồng đem Lục Vân Khai xem như bằng hữu nói với hắn mấy câu, sau đó lại hỏi: “Hiện tại ta ta do dự xem buổi tối có muốn cũng đi bán hay không.”
Lục Vân Khai có thể đoán được thức ăn của nàng rất được các công nhân thích, “Trái lại có thể chuẩn bị thêm buổi tối, thế nhưng có phải nên tăng thêm món một ít hay không? Dù sao cả ngày đều ăn món kho của cô nương mà nói thật là quá đơn điệu.”
“Lục phu tử ngươi nói có đạo lý, chẳng qua tạm thời còn chưa có nghĩ đến có thể tăng thêm món gì.” Tống Tân Đồng lại lần nữa nằm sấp trên tường vây, một tay chống đầu thở dài một hơi, “Ta nghĩ ra các loại như cá nướng, nhưng tựa hồ cũng không thích hợp, người ta ở cạnh Thanh Giang, đánh cá còn không đơn giản sao?”
Lục Vân Khai gật gật đầu: “Buổi tối các công nhân cũng có vài người miệng ham uống nhưng bụng rỗng, tốt nhất là đồ có thể nhắm rượu lại có thể lấp đầy bụng.”
Mắt Tống Tân Đồng sáng rực lên.
Lục Vân Khai nhìn tia sáng nơi đáy mắt nàng, khóe miệng không khỏi giương lên, Tống cô nương trước mắt này tính tình thật sự cứng cỏi, lại không sợ khổ sợ mệt, trái lại vẫn luôn tích cực hướng về phía trước, trong mắt có một loại tia sáng hi vọng làm người ta hâm mộ.
Lục Vân Khai đột nhiên nghĩ đến chính mình ba năm trước đây, sau khi hủy dung thì ủ dột, cả ngày không gượng dậy nổi chẳng biết năm nào tháng nào, chẳng sợ sau này cha qua đời, hắn vẫn như vậy.
Nếu như hắn có thể giống như Tống cô nương bền gan vững chí như vậy, tích cực hướng về phía trước, sớm một chút là có thể khôi phụ lại, nương cũng sẽ không chịu khổ nhiều đến như vậy.
Cũng may, đến cùng lúc này không muộn.
Tống Tân Đồng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là không có nghĩ ra được, “Ta trở về suy nghĩ cần thận một chút, nếu như thực sự không được thì liền chỉ bán một buổi trưa cũng được.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, “Tống cô nương thông minh, nhất định có thể nghĩ ra món ăn thích hợp.”
Mắt Tống Tân Đồng sáng rực lên, hướng phía Lục Vân Khai cười cười, “Đa tạ Lục phu tử thay ta giải thích nghĩ hoặc, hôm nay liền cáo từ trước.” Nói xong liền quay người hướng bên dòng suối chạy đi.”
Lục Vân Khai nhìn cái bóng nhạt dần rồi dần dần cùng trảng cỏ nối thành một mảnh, lại nhìn nhìn cái rổ trong tay, khóe miệng lại không khỏi câu lên.
Lục mẫu chẳng biết lúc nào đã đi tới, nhìn ra ngoài tường vây nhưng không nhìn thấy bóng người tới, khoa tay múa chân hỏi: “Con đang nói chuyện cùng ai?”
Lục Vân Khai thu lại nét cười, đạm giọng nói: “Thôn dân đưa thức ăn.”
Lục mẫu nghi hoặc không ngớt, “Tại sao lại đưa tới?”
“Vì cảm ơn con giúp nàng một chuyện.” Lục Vân Khai giải thích.”
Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Trái lạ có ý tứ, thế nào không mời người ta vào ngồi một chút?”
Lục Vân Khai dừng một chút, cô nam quả nữ, mời vào làm cái gì? –“Không có gì có thể nói, không cần mời vào.”
Lục mẫu nhấp nháy miệng, bất mãn khoa tay múa chân: “Sau này chúng ta còn muốn đặt chân ở trong thôn, con là cần phải qua lại nhiều với người trong thôn, không cần cả ngày chôn đầu ở nhà.”
“Nhi tử ở trong nhà bồi nương.” Lục Vân Khai nói.
Lục mẫu nói: “Nương không cần con bồi, con đi trong chỗ thôn trưởng một chuyến đi.”
Lục Vân Khai bất đắc dĩ, “Nương, nhi tử cũng sẽ không làm ruộng, đi cùng những người đó có thể nói cái gì?”
“Nhưng…” Lục mẫu nghĩ nghĩ nước mắt liền chảy ra, sờ vết sẹo trên mặt Lục Vân Khai, “Đứa con đáng thương của ta, đều tại nương không bản lĩnh, không thể thay con lấy lại công đạo.”
Lục Vân Khai lắc đầu, “Nhi tử không có việc gì, quá khứ đã lâu như vậy, người kia sớm đã nhận được trừng phạt.”
“Nhưng hắn sinh ý chặt đứt con đường khoa cử của con a.” Lục mẫu thương tâm không ngớt, con trai bà đọc sách giỏi bao nhiêu bà biết, thế nhưng lạ bị người đố kỵ có thể làm hắn té ngựa bị thương mặt.
“Hắn cũng không cách nào tham gia khoa cử, huề nhau.” Lục Vân Khai hết chỗ chê mà nói, sẹo trên mặt người nọ còn khủng bố hơn sẹo trên mặt hắn, cho dù bọn họ dùng giá tiền cao đi khơi thông quan hệ cũng không có cơ hội lại tham gia khoa khảo, nói đến đây, hay cho hắn (LVK) chiếm một chút tiện nghi, nếu như hắn nguyện ý dùng tiền đi khơi thông quan hệ thì vẫn có cơ hội tiếp tục khoa khảo.
Lục mẫu được đỡ đi vào trong sân, đi đi đột nhiên dừng lại nói: “Vân Khai, ta ở đây có chút bạc, con cầm đi…”
“Không cần nương, con không muốn lại khoa khảo.” Lục Vân Khai đã sớm mất quyết tâm nhất định phải làm quan bái tướng của ba năm trước đây, cảm thấy làm ẩn sĩ bình thường nhàn hạ thoải mái rất tốt, cơm rau dưa, dạy học cho người, rất tốt.