Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Tôm hùm nắm sấp trong bụi cỏ tránh nắng không có động tĩnh gì, lười biếng giật giật thân thể, một chút cũng không sợ người.

Tống Tân Đồng khom lưng quan sát, phát hiện cái đầu tôm hùm này còn rất lớn, nhìn qua liền cảm giác ăn khá ngon, đáy lòng khẽ động liền trực tiếp nắm sau lưng nó, đem nó cầm lên.

“Tân Đồng, mau ném đi, cái thứ đồ này sẽ kẹp người, kẹp rất đau!” Tạ thẩm vội vã hô về phía Tống Tân Đồng, trong nháy mắt lại thấy nàng lật qua lật lại nhìn, trên khuôn mặt còn thỉnh thoảng lộ ra ý vui, “Mấy đại cô nương còn thích chơi cái này?”

“Tỷ tỷ, mau ném đi.” Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng lo lắng nhìn nàng.

Tống Tân Đồng không ném mà hướng vào trong sông quan sát, “Thẩm nhi, đây là bò ra từ trong sông?”

“Cũng không phải, bên trong chỗ đất trũng có cây thủy sinh càng nhiều, may mắn trong rừng kia không có ruộng đồng, nếu không đồng ruộng chúng ta đều bị đục lỗ.” Tạ thẩm nói.

Ruộng tốt Đào Hoa thôn có nhiều ở đường lớn bên kia, một mảnh dựa sát vách ngoại vi của thôn.

Đứng ở bờ sông hướng phía đường lớn xa xa nhìn lại còn có thể thấy một mảnh xanh biếc, lại một tháng nữa là lúa trong ruộng có thể chín rồi.

Tống Tân Đồng nghe Tạ thẩm nói vậy đáy lòng bất ngờ nảy lên một ý nghĩ, người trên công trường không phải là muốn đồ nhắm sao? Làm tôm hùm nước ngọt xào cay không phải là món nhắm tốt nhất sao?

Đáy lòng Tống Tân Đồng vui vẻ, “Thẩm nhi, ta muốn đi vào rừng xem một cái.”

“Nó có gì hay mà xem? Không chú ý chút là bị kẹp lấy.” Tạ thẩm nói.

Tống Tân Đồng không nói thẳng, “Cảm thấy mới mẻ, nếu không thẩm về nhà trước ta?”

“Tân Đồng muốn đi ngươi liền bồi nàng đi đi, ta đem xe lừa kéo trở lại trước nói cùng đại tẩu ta việc mì phở kia một chút.” Hà nhị thẩm hiện tại rất bức thiết muốn về nói cho người trong nhà biết tin tốt này, “Các ngươi về thì vào thôn, đến nhà ta.”

“Được thẩm.” Tống Tân Đồng gật đầu lia lịa, sau đó ôm cái thùng gỗ liền đi đến cánh rừng.

Lần trước Đại Bảo rơi xuống nước chính là ở bờ sông này, dọc theo rừng cây nhỏ đi vào trong một hồi liền đến một địa phương thủy sinh ngon, màu xanh lục ấm áp, hơi không chú ý là giày có thể ướt nhẹp, giẫm vào trong nước bùn.

“Chính là chỗ này, ngươi xem một cái, có phải rất nhiều hay không.” Tạ thẩm chỉ vào tôm hùm đang nằm sấp trốn trong đám cỏ râm mát nói.

“Thật rất nhiều.” Tống Tân Đồng xa xa nhìn lại đều loàng thoáng có thể nhìn thấy có tiếng bò qua bò lạ trong bụi cỏ.

“Tân Đồng, sao ngươi lại để người Hà gia tự mình đi làm sinh ý mì phở đây? Nếu như bọn họ cũng đi làm chẳng phải là cướp sinh ý của ngươi sao? Đến lúc đó khẳng định cũng sẽ không cho ngươi thuê xe lừa.” Tạ thẩm suy nghĩ một chút đáy lòng liền không thoải mái, “Ngươi không làm sinh ý mì phở này cũng được, nhưng thế nào còn đẩy ra ngoài đây?”

Tống Tân Đồng biết đáy lòng Tạ thẩm không thoải mái, nghĩ lý do thoái thác giải thích cùng bà: “Thẩm, ta là nghĩ chúng ta chủ yếu làm thức ăn xào cay cùng móng heo kho, nếu như lạ thêm mì phở gì đó chúng ta sẽ bận qua không được, hơn nữa còn làm không tốt. Còn nữa thẩm xem a, hôm nay người tới công trường làm buôn bán hơn hai nhà, có lẽ ngày mai sẽ hơn ba nhà năm nhà, chúng ta ngăn cũng ngăn không được, còn không bằng đem sinh ý mì phở này nhượng cho Hà gia thẩm đi làm, đến lúc đó bọn họ còn có thể sinh lòng cảm kích ta đâu.”

Tạ thẩm bĩu môi, “Cảm kích thì được gì, vẫn là bạc mới tiện tay.”

Tống Tân Đồng cười cười sờ sờ tay Tạ thẩm, “Thẩm nếu có ý muốn làm ăn cũng có thể đến trên công trường làm, đến lúc đó ta cũng tới giúp đỡ thẩm.”

Tạ thẩm hì một tiếng, “ Ta cũng không có cái đầu óc làm ăn kia, hơn nữa tay nghề ta cũng bình thường, vẫn là không muốn đi mất mặt xấu hổ, thẩm giúp Tân Đồng cặm cụi làm việc là được.”

“Thẩm đối với ta tốt nhất.” Tống Tân Đồng đùa tay Tạ thẩm cười híp mắt nói, “Hôm nay chúng ta có thể càng bận.”

“Thế nào? Muốn làm thêm buổi tối sao? Tạ thẩm hỏi

Tống Tân Đồng gật gật đầu.

“Làm gì? Sao thoáng cái liền nghĩ ra?” Tạ thẩm hiếu kỳ không ngớt.

Tống Tân Đồng chỉ vào tô hùm bò đầy đất, “Làm nó, còn có mấy loại ốc nước ngọt ấy nữa.”

“Nó? Ốc nước ngọt?” Tạ thẩm kinh ngạc đến không được, ốc nước ngọt ấy người trong thôn nhưng đều lấy cho gà ăn, đây là lần đầu tiên bà nghe nói còn có thể lấy cho người ăn? Mùi vừa nặng lại tanh, thật là có thể ăn?

“Đúng vậy thẩm, con này gọi là tôm hùm.” Tống Tân Đồng chỉ vào tôm hùm giải thích, “Hai thứ này thế nhưng làm đồ nhắm rất không tồi, đợi chút nữa ta bắt về, chờ ngày mai nhả cát hết lại làm cho các ngươi ăn.”

Tạ thẩm vẫn là nửa tin nửa ngờ.

Tống Tân Đồng cũng kệ bà có tin hay không liền khom lưng đi bắt mấy con tôm hùm ở chỗ râm mát đó.

“Tỷ, nó muốn kẹp đệ.” Tiểu Bảo vẻ mặt đau khổ chạy tới.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn tay Tiểu Bảo, quả nhiên bị kẹp một vết màu đỏ, “Tỷ thổi một chút sẽ không đau.”

“Không đau, đệ đã ném nhanh nó đi.” Tiểu Bảo nói.

“Â, đệ phải bắt lấy phần vỏ sau lưng nó, như vậy mới không dễ bị kẹp lấy.” Tống Tân Đồng nghĩ vẫn là phải làm bao tay thật dày, miễn cho sau này lúc xử lý bị kẹp lấy.

“A a a, có phải như vậy hay không.” Đại Bảo học theo bắt lên một con, chẳng qua tôm hùm ngọ nguậy khí lực lớn, đáy lòng Đại Bảo cũng sợ, cho nên để nó quẫy thoát, “Chạy rồi chạy rồi.”

“Không sao, các đệ chờ một bên nhìn tỷ.” Tống Tân Đồng động tác nhanh nhẹn bắt rất chuẩn, không đến mấy phút liền bắt được hơn nửa thùng, rất nhanh lại bắt được non nửa thùng ốc nước ngọt.

Thắng lợi trở về đi đến cửa thôn.

“Ta ôm đồ theo dòng suối nhỏ vòng về nhà cho ngươi, ngươi trực tiếp đi nhà Hà nhị thẩm ngươi đi.” Tạ thẩm liếc mắt nhìn vào giữa thôn, “Ta nói với ngươi a, đừng cái gì cũng đồng ý, một nhà Hà nhị thẩm nhưng rất tinh minh.”

Tống Tân Đồng gật đầu cười cười, “Cái kia sau khi về thẩm đổi lại đặt trong chậu gỗ lớn, đừng để thiếu dưỡng khí.”

“Cái gì thiếu dưỡng khí?” Tạ thẩm không hiểu.

“Chính là quá đầy, dễ ngạt chết.” Tống Tân Đồng giải thích.

Tạ thẩm gật đầu, “Ta hiểu được, chậu gỗ nhà các ngươi sợ là không đủ, ta xem phải nhờ thợ mộc làm mấy cái.”

“Ân, thẩm tự xem rồi làm là được.” Tống Tân Đồng dắt hai đệ đệ đi giữa thôn, mới vừa đi đến dưới cây đa lớn liền bị một đám phụ nhân ngồi dưới tàng cây hóng mát gọi lại.

“Tân Đồng, nghe nói ngươi đến chỗ công trường bán thức ăn? Một ngày có thể bán bao nhiêu văn tiền a?” Một phụ nhân béo đang tách vỏ đậu hỏi.

Người Hà gia cả ngày ở trong thôn thay Tống Tân Đồng thu rau dưa cho nên tin tức sớm đã truyền ra ngoài, nhưng ngại Tống Tân Đồng thanh danh không tốt, những người này cũng sẽ không đặc biệt đến cuối thôn hỏi thăm.

Nay không dễ gì đụng phải ở trong thôn liền có người hiếu kỳ hỏi.

“Kiếm được ít.” Tống Tân Đồng có chút không ưng, nhàn nhạt nói.

Những người còn lại suy nghĩ một chút thấy cũng phải, cho dù sinh ý khá hơn nữa, mỗi ngày bỏ chừng trăm văn tiền đồ ăn, có thể kiếm hơn mười hai mươi văn đã không tồi rồi.

“Muốn ta nói vẫn là đừng đi, trên công trường toàn là nam nhân, ngươi một vị cô nương chưa xuất giá cả ngày xuất đầu lộ diện, giống cái gì a, hơn nữa kiếm cũng không nhiều, tội gì đi chịu cái mệt này?” Một lão bà bà nói.

Tống Tân Đòng lạnh lùng cười cười không nói tiếp.

“Nói cũng phải, cô nương gia nên ở nhà thêu hoa các loại, cả ngày ở trước mặt nam nhân lắc đến lắc đi, giống cái gì.” Có một vị phụ nhân nói, “Trong nhà không có trưởng bối chính là không tốt, nhìn một cái cũng biết hình dáng ra sao.”

Tống Tân Đồng trầm mặt, nàng cuối cùng hiểu rõ vò sao nhiều anh hùng bàn phím, bận tâm củ cải mặn củ cải nhạt, quản chuyện người khác a!!

“Ta có thành bộ dáng gì thì có quan hệ gì cùng các ngươi sao?” Lạnh lùng ném một câu liền kéo hai đệ đệ đi về hướng nhà Hà nhị thẩm.

“Phi!” Cái phụ nhân nói nàng nên ở nhà thêu hoa kia hướng trên mặt đất nhổ một ngụm đ*m, “Thực sự là hảo tâm coi như lòng lang dạ thú, ta xem nàng bán thức ăn còn ra cái hoa gì? Còn không phải là dựa vào việc bán rẻ tiếng cười đối với mấy thứ dã nam nhân kia, với cái tiếng xấu này của nàng, có thể làm vợ kế cho Mã đồ tể đã không tệ rồi, còn không biết xấu hổ kén chọn.”

“Cũng không phải, nhìn không dê coi, tính tình cũng không tốt, nhìn thấy mấy lão bà tử chúng ta cũng không biết hô một tiếng bà bà đại nương, quả thật là thứ đồ có nương sinh không có nương dạy, ngay cả hai cái tiểu sao chổi kia cũng đáng ghét như nhau.”

Tống Tân Đồng đã đi qua góc đường nghe thấy câu mắng mẹ nàng lại lần nữa quay ngược về.
Nhấn Mở Bình Luận