"Mẹ kiếp, dám đánh ông mày, có bản lĩnh thì mày giết tao xem!"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tăng Bưu lớn tiếng chửi bới, cho rằng Lưu Phong không dám giết hắn nên mặc sức làm càn.
Ánh mắt Lưu Phong
3J›R
Lưu Phong càng lúc càng lạnh lùng.
Anh giãm lên mu bàn tay của Tăng Bưu.
Kèm theo đó là tiếng xương bị nghiền nát.
Tiếng hét của Tăng Bưu vang vọng khắp căn phòng.
"Mày không phải thích nhất là đánh bạc sao? Nếu bị mất một tay, tao xem mày đánh bạc kiểu gì được nữa!"
Lưu Phong xốc Tăng Bưu lên, kẹp chặt hắn trước mặt: “Muốn chết phải không?”
Trên trán Tăng Bưu toát mồ hôi lạnh.
Hắn kinh hãi nhìn chằm chằm Lưu Phong: "Không, tôi không muốn, tha mạng, tha mạng!"
Tăng Bưu lúc này đã hiểu Lưu Phong quả thực có thể giết hắn. "Thôi bỏ đi, bỏ đi". Trương Tiểu Hoa lúc này mới bừng tỉnh lại.
Bà ấy không ngờ Lưu Phong lại trở nên cứng rắn như vậy sau nhiều năm không gặp.
Đặc biệt là sự táo bạo khi anh bóp nát tay Tăng Bưu khiến Trương Tiểu Hoa bị sốc.
"Nếu lần sau để tao gặp lại mày, sẽ không chỉ là một bàn tay”. Lưu Phong ném Tăng Bưu xuống đất: “Cút đi”.
Tăng Bưu lúc này cũng đã tỉnh rượu, hắn loạng choạng đứng dậy, lúc ra ngoài cũng không dám nói lời xấc xược như lúc trước.
"Cháu, cháu..." Tăng Bưu đi rồi, Trương Tiểu Hoa ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong cười nói: "Cô Trương, không sao đâu, nếu hắn còn dám tới quấy rối nữa, cháu sẽ giết hắn”.
"Được, được, được”.
Trương Tiểu Hoa hưng phấn đến mức gật đầu, nước mắt lại trào ra: "Để Ấu Nương đi theo cháu cô cũng yên tâm rồi".
"Mẹ..." nhịp tim của Lâm Ấu Nương tăng nhanh, mặt càng lúc càng ửng đỏ trông càng thêm phần xinh đẹp.
Lúc này, hình ảnh Lưu Phong đã khắc sâu vào lòng cô ấy.
Lưu Phong cười đáp: "Cô, cô đang nói cái gì vậy? Ấu Nương còn đang đi học. Hơn nữa, em ấy còn nhỏ hơn cháu rất nhiều..."
"Anh, em không sao đâu”.
Nhìn thấy Lưu Phong từ chối, Lâm Ấu Nương đột nhiên lấy hết can đảm nhìn chằm chằm vào anh: "Anh, em biết em không xứng với anh, nhưng chỉ cần anh đồng ý, em có thể đi theo chăm sóc anh”.
"Nói linh tinh gì vậy", Lưu Phong xoa đầu Lâm Ấu Nương: "Đi thôi, em đi sắp xếp đồ đạc, chúng ta chuyển đi chỗ khác. Nhân tiện, anh nói chuyện với mẹ em một chút".
"Vâng", Lâm Ấu Nương ngoan ngoãn gật đầu.
Bị Lưu Phong tung sát chiêu xoa đầu, Lâm Ấu Nương cảm thấy không khí xung quanh thật ngọt ngào.
Cô ấy cũng không hỏi xem Lưu Phong định đưa mình đi đâu mà trực tiếp quay người thu dọn đồ đạc.
"Hai mẹ con cô ở đây cũng rất tốt, mặc dù căn nhà có chút cũ kỹ..."
Trương Tiểu Hoa còn muốn từ chối, lại bị Lưu Phong cắt ngang: "Cô, hôm nay mặc dù cháu đã đánh phế một tay của Tăng Bưu, nhưng không có gì đảm bảo hắn sẽ không tới nữa. Hơn nữa, sao cháu có thể để cô sống ở đây?"
Sau khi nhìn quanh phòng, Lưu Phong mỉm cười nói: "Cô đừng lo lắng. Từ giờ trở đi, cứ nghe lời cháu".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!