Sau khi Venus ra khỏi 201, lặng lẽ hủy bỏ tất cả các kế hoạch du lịch gần đây, quyết định tốt nhất là ngay cả tầng dưới của khu phố cũng không đi, chết tại chỗ đến cùng - vì lợi ích sự an toàn của cuộc sống.
Trong phòng 202, Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu vẫn ngồi trên ghế sofa, lâm vào một trận trầm mặc xấu hổ.
Lúc trước Tạ Tất An bị Phạm Vô Cứu cự tuyệt, để cho mặt mũi cậu quét sạch, hai người trên đường trở về cơ hồ không có nói qua.
Với cá tính của Tạ Tất An, cho dù thân trúng mũi tên, tiếp tục dán nữa sẽ bị coi thường.
Cho dù vẫn còn yêu, cũng sẽ không làm ra chuyện làm nhục mình nữa.
Qua vài phút, Tạ Tất An đứng dậy tiến vào phòng mình, thản nhiên lưu lại một câu: "Sau này tôi trở về phòng mình ngủ, sẽ không quấn quít lấy anh nữa."
Phạm Vô Cứu đứng thẳng dậy, tay nắm quần vừa lỏng lẻo vừa chặt, cuối cùng lại buông ra, thân thể nghiêng người xuống.
Cứ như vậy kết thúc sao?
Nháo thành bộ dáng kia, lại ngủ trên một cái giường, quả thật cũng không thích hợp.
Phạm Vô Cứu có chút tự giễu nghĩ, coi như là làm một giấc mộng đẹp, hiện tại mộng nên tỉnh.
Buổi tối anh ngủ trong phòng của mình, lên giường, theo bản năng ngủ ở bên trái, để trống bên phải một vị trí.
Phạm Vô Cứu trước kia ngủ một mình rất bá đạo, một mình chiếm cả giường.
Sau đó Tạ Tất An mạnh mẽ cùng anh ngủ chung một giường, anh cũng quen để lại chỗ cạnh người, buổi tối nghiêng người ôm Tạ Tất An ngủ.
Mới đầu bên cạnh đột nhiên có thêm một người, anh sẽ mất ngủ, sợ mình đụng phải Tạ Tất An.
Sau đó quen rồi, liền ôm người ngủ ngon lành, ngay cả mộng cũng là màu sắc rực rỡ.
Quanh đi quẩn lại, bây giờ trở về điểm xuất phát, không có ai xung quanh, anh lại mất ngủ.
Trong lòng trống rỗng, trong đầu không ngừng hiện lên hốc mắt Tạ Tất An đỏ lên đêm đó, ủy khuất chất vấn, càng nghĩ trong lòng càng đau.
Trước kia chưa từng có qua, anh cũng không biết nguyên lai mất đi Tạ Tất An, trong lòng sẽ trống rỗng một khối lớn như vậy.
Phạm Vô Cứu nhìn trần nhà ngẩn người nửa ngày, vẫn không có nửa điểm buồn ngủ, anh tâm phiền ý loạn mặc quần áo, tính toán đi quán bar Yên Lạc mượn rượu tiêu sầu một hồi.
Lão Bạch không thích rượu, anh liền không uống rượu, đáng tiếc lần này phiền lòng, dựa vào chính anh là không đè nén được nữa.
Phạm Vô Cứu im lặng đi ra khỏi 201, lúc đi ngang qua phòng khách một chút động tĩnh cũng không phát ra, miễn cho ầm ĩ đến Tạ Tất An.
Anh đóng cửa lại và nghe thấy trong phòng 202 có âm thanh của TV, Cupid vẫn đang xem phim hoạt hình.
Phạm Vô Cứu đang chuẩn bị xuống lầu, cửa 202 đột nhiên mở ra, Venus ôm tay nhìn anh: "Muốn vào uống một ly không?"
202, phòng khách.
Venus đưa cho Phạm Vô Cứu một ly rượu vang: "Rượu vang do thần rượu Dionysus sản xuất, cả núi Olympus muốn uống cũng không uống được.
Tôi ở đây nhiều đến nỗi không thể uống hết, hôm nay quá hợp lý với anh rồi."
Phạm Vô Cứu hỏi: "Tại sao nhiều đến nỗi không uống hết?"
Venus nói, "Hắn là người yêu cũ của tôi, đã gửi cho tôi toàn bộ hầm rượu khi ở bên nhau."
Phạm Vô Cứu giơ ly rượu lên uống: "Hắn là cha của Cupid?" Làm hàng xóm một thời gian, anh đã có thể tiếp nhận chuyện thần Hy Lạp nam nam sinh tử.
"Đương nhiên là không phải, thời gian không đúng.
Tôi không biết cha của Cupid là ai." Venus bẻ ngón tay đếm "Khoảng thời gian đó tôi cùng Adonis..." Hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục đếm, "Hephaestus, Ares, Hermes...!Đều đã quan hệ..."
Phạm Vô Cứu phun ra một ngụm rượu: "Phụt——"
Anh lau môi: "Tôi xin lỗi, thất lễ."
Venus nhìn anh thẳng thắn: "Vì vậy, tôi mới không rõ, lên giường là một điều dễ dàng như thế, tại sao anh và Bạch Vô Thường cứ chậm chạp không thành?"
Những yếu tố nào còn thiếu? Luận yếu tố nội bộ, bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ thiếu làm rõ.
Nói về các yếu tố bên ngoài, mũi tên vàng tình yêu đã giúp họ phá vỡ lớp cửa sổ giấy cuối cùng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, đây thế nhưng vẫn duy trì quan hệ thuần khiết, hơn nữa cảm giác phương thức ở chung càng xa cách.
Có khâu nào xảy ra vấn đề? Venus không thể giải thích được.
Là một vị thần tình yêu, hắn muốn nghiên cứu vấn đề tình yêu này một cách kỹ lưỡng.
Phạm Vô Cứu sắc mặt chợt đỏ lên.
Nếu không phải hiện tại trong miệng anh không có rượu, lúc này chỉ sợ phải phun thêm một lần nữa.
Vị thần tình yêu phương Tây cũng quá vội vàng.
Phạm Vô Cứu hỏi: "Tôi muốn hỏi, cậu có yêu bọn họ không?"
Phạm Vô Cứu cảm thấy, chỉ có người lưỡng tình tương duyệt mới có thể làm chuyện thân mật nhất, nếu có con nối dõi, đó cũng nhất định là kết tinh tình yêu.
Nhưng Venus dường như không phải như vậy, hắn chân đạp nhiều thuyền, thậm chí không thể xác định cha đứa trẻ là ai.
"Tôi đương nhiên là yêu bọn họ." Venus đương nhiên nói, "Tôi yêu mỗi người trong số họ.
Tôi có cả một khu vườn hồng, tại sao chỉ chọn một?"
Phạm Vô Cứu uyển chuyển nói: "Như vậy cũng không quá đạo đức lắm?"
"Ở đâu là quá đạo đức? Tình nhân của tôi vô số, bọn họ cũng tình nhân vô số, chúng tôi đều là một trong vô số bông hoa hồng đối phương hái, vì ngửi được mùi thơm nhất thời mà sung sướng, nhưng cũng sẽ không vì thế mà dừng lại, sẽ luôn chạy theo một bông hoa tiếp theo." Venus rõ ràng không quan tâm.
Hiểu rồi, Hải Vương gặp Hải Vương, so con sóng nào lớn hơn, chỉ cần tất cả đều cặn bã, liền không bị bi thương.
Phạm Vô Cứu cảm thấy mình hình như hiểu, nhưng vẫn cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Như anh si tình chuyên tâm yêu Tạ Tất An một ngàn năm, trước khi sống sau khi chết cũng chưa từng thay đổi, nhất định không thể hiểu được tình yêu của một người như Venus.
Điều đó dường như không có tình yêu, chỉ là dục vọng.
Anh lắc đầu: "Cho nên cậu có vô số tình nhân, nhưng không có bất kỳ người yêu nào trong số họ.
Ngay từ đầu cậu đã gặp một khu vườn hoa hồng trưởng thành và nở rộ, có thể vượt qua hàng trăm bông hoa, lá không chạm vào cơ thể, nên không lưu luyến bất kỳ bông hoa nào."
"Nhưng những gì tôi đã gặp ngay từ đầu, chỉ là một hạt giống, và chỉ có một." Phạm Vô Cứu ngữ khí nghiêm túc.
"Tôi đã gặp nó từ rất sớm, vẫn tỉ mỉ chăm sóc, nhìn rễ nảy mầm, mọc ra cành lá, nụ hoa chớm nở.
Tôi chăm sóc nó khỏi gió mưa, lo lắng nó sẽ khô héo và chết, tôi chỉ trân trọng nó, không bao giờ đặt những bông hoa khác vào mắt, vì vậy khi nó nở -"
"Tôi không dám đi hái nó, ngay cả ngửi mùi hoa của nó tôi cũng phải làm thật cẩn thận."
Bởi vì quá quý trọng, ngay cả hái cũng không dám, sợ không cẩn thận, để cho hoa khô héo, anh sẽ không bao giờ thưởng thức được đóa hoa kia nữa.
Anh chưa bao giờ bước vào vườn hồng, đó là bông hoa duy nhất, nếu biến mất, thế giới sẽ trở nên hoang vắng.
Anh không dám đặt cược.
Venus hỏi: "Nếu một ngày nào đó anh gặp một bông hoa đẹp hơn nó?"
Phạm Vô Cứu uống cạn rượu trong ly: "Tất cả hoa lọt vào mắt trong mắt, cũng chỉ có một đóa này, sẽ không gặp được đóa thứ hai nữa."
Cho dù thật sự khách quan so với hoa của anh đẹp hơn, anh cũng chủ quan cảm thấy hoa của anh mới là đẹp nhất, cho nên trong mắt anh, vĩnh viễn sẽ không có hoa đẹp hơn đóa hoa đầu tiên.
Anh đã sớm nói với Tạ Tất An.
Venus muốn có tất cả hồng trong vườn, Phạm Vô Cứu chỉ muốn ba ngàn con sông uống một gáo nước.
Venus đăm chiêu: "Đây là tình yêu sao...?"
Phạm Vô Cứu vốn nghĩ Venus là yêu Thần, nói không chừng có thể hướng hắn thỉnh giáo hoang mang trong tình yêu, bởi vì hiển nhiên trước mắt anh và Tạ Tất An lâm vào khốn cảnh tình cảm.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết, Venus dường như không hiểu được tình yêu.
"Quấy rầy, cáo từ." Phạm Vô Cứu buông ly rượu xuống, cảm thấy không cần phải ở lại nữa, "Đa tạ khoản đãi." Nói xong đứng dậy muốn rời đi.
"Đợi chút, những loại rượu này anh đều mang đi đi." Venus gọi anh lại.
Venus mang theo những loại rượu này cũng không phải là nhớ tình cũ, đơn thuần là để hưởng thụ mà thôi.
Nhưng nếu tên biến thái kia tìm tới, phát hiện hắn chạy trốn lại còn nhớ rõ mang theo rượu ngon của tình nhân cũ đưa, có thể sẽ trực tiếp rót cho hắn uống đến buồn nôn, sau này nhìn thấy Thần rượu liền theo sinh lý nôn mửa.
Tên biến thái kia tuyệt đối có thể làm được.
Hắn hiện tại không dám ra ngoài, chứng cớ chỉ có thể giao cho hàng xóm tiêu diệt.
Phạm Vô Cứu nói: "Tiểu Bạch không thích mùi rượu, rượu tôi không mang theo."
Venus chắp tay lại: "Anh xử lý thế nào cũng được, ném đi cũng được.
Làm ơn hãy mang đi."
Phạm Vô Cứu: "...!Được rồi."
"Hắc Vô Thường." Venus cuối cùng nhắc nhở một câu, "Đóa hoa hồng được anh tỉ mỉ che chở kia chưa chắc đã không muốn bị anh hái, nói không chừng còn mong anh đến hái."
Động tác ôm bình rượu của Phạm Vô Cứu dừng lại, thiếu chút nữa vỡ vụn.
Sau khi Phạm Vô Cứu đi, Venus nâng má, lẩm bẩm: "Hắn thực sự trân trọng Bạch Vô Thường."
Hắn nhìn ra được Hắc Vô Thường là thích uống rượu, cũng bởi vì Bạch Vô Thường không thích mùi rượu, Hắc Vô Thường ngay cả rượu cũng không uống.
Venus có rất nhiều người theo đuổi ở Olympus, những gì hắn thích, người theo đuổi sẽ gửi cho hắn.
Nhưng chưa từng có ai bởi vì hắn không thích cái gì, liền đem sở thích của mình cũng thay đổi.
Cupid bay đến: "Ba ơi, ba có ghen tị với tình yêu của họ không?"
Ghen tị? Venus nghĩ, có một chút.
Bình đẳng tôn trọng như vậy, cẩn thận trân trọng tình yêu, không giống như tên biến thái bá đạo kia...
Không đúng, tên biến thái kia có quan hệ tình cảm gì với hắn? Chỉ là nhục dục mà thôi, hừ.
Phạm Vô Cứu ôm một đống rượu trở lại 201, đối với việc xử lý những loại rượu này nổi lên khó xử.
Giữ lại không được, Tiểu Bạch không thích rượu.
Vứt đi cũng không được, Tiểu Bạch không thích lãng phí.
Vẫn là hôm khác đưa đến quán bar Yên Lạc, coi như trả lại một ly nước trái cây lúc trước của Mạnh Bà đi.
Anh đúng là bạn chí cốt.
Phạm Vô Cứu đêm nay không có ý định ra ngoài nữa, bỏ rượu vào gầm giường phòng ngủ của mình, nằm trên giường cân nhắc lời của Venus.
- ---Đóa hoa hồng được anh tỉ mỉ che chở kia chưa chắc đã không muốn bị anh hái, nói không chừng còn mong anh đến hái.
Venus có ý gì? Là nói Tiểu Bạch cũng yêu anh, cũng muốn cùng anh làm tình?
Nói nhảm, Tiểu Bạch trúng mũi tên vàng tình yêu, đương nhiên yêu anh, lúc trước cũng chủ động cầu hoan.
Nhưng nếu anh thật sự hái, sau khi Tiểu Bạch thanh tỉnh hận anh cả đời thì làm sao bây giờ? Cho dù Tiểu Bạch nể tình anh em làm bộ không thèm để ý, anh cũng sẽ hối hận tự trách cả đời.
Dù cho một phần vạn khả năng, anh cũng không dám đi đánh cược.
Huống chi Phạm Vô Cứu trong tiềm thức không tin Tạ Tất An đã yêu anh trước khi trúng tên.
Anh sẽ không bao giờ bước ra cho đến khi xác nhận đúng 100%.
Phạm Vô Cứu nghĩ đến hoa viên khổng lồ của Venus, cảm thấy lời yêu của Thần tình yêu không có giá trị tham khảo, anh nghiêm túc suy nghĩ như vậy là thật không cần thiết.
Vẫn nên ngủ một giấc, ngày mai suy nghĩ lại..