Cơm tất niên vô cùng phong phú, bé ngốc đã tới đây đã lâu như vậy, tuy Từ Văn chưa từng bạc đãi y thật đấy, nhưng cũng chưa từng nấu nhiều thức ăn như vậy, cho nên bé ngốc ban đầu vừa thấy mâm cúng đã choáng cả đầu, y trông mà thèm thuồng hít hà liên tục, nhìn đáng yêu kinh khủng.
Từ Văn không uống rượu, hắn cũng chẳng thích mùi vị bia rượu cho lắm, nhưng lần này vẫn mua hai vại bia, lúc ăn cơm lôi ra uống cho vui mồm vui miệng.
“Từ Thiên à, mai là mùng một rồi á, thế là anh lại già thêm một tuổi, tính cả tuổi mụ cũng đã 25 rồi á! Không biết em bao tuổi rồi nhỉ?”
“Từ Thiên à, em tiếp thu nhanh như vậy có phải ngày xưa em không hề ngốc không?”
“Từ Thiên à, Tết em có muốn tiền mừng tuổi không? Ngày bé anh từng nhận được tầm hai mươi tệ đấy, nhưng sau này không được nữa.”
“Từ Thiên à, em thích pháo hoa không? Chờ lát nữa anh dẫn em đi đốt pháo chơi nhé.”
……
Từ Văn câu được câu không tâm sự cùng bé ngốc, bé ngốc cũng vô cùng nghiêm túc ngồi nghe, tuy rằng y luôn trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt thật, nhưng vẫn trả lời Từ Văn một cách nghiêm túc.
Cuối cùng, Từ Văn vẫn tặng bé ngốc bao lì xì trăm tệ, rồi dẫn y lên tầng thượng. Lúc trước khi nhà sắp xây xong thì ba hắn gặp chuyện, cuối cùng đành phải đem bán chỗ mái ngói xinh đẹp đã mua từ trước, nên giờ nóc nhà vẫn còn trụi lủi. Ngày trước mùa hè nóng không chịu nổi, Từ Văn liền vác chiếu lên đây nằm ngủ, có điều dạo này hắn lại không lên nữa.
Mùa đông trên tầng thượng gió khá lớn, gió quất lên mặt thấy phát đau, nhưng tầm nhìn lại vô cùng tốt. Bây giờ không ít nhà mở tiệm kinh doanh, bên cạnh có vài nhà xưởng sản xuất pháo hoa của nhà nước. Đứng trên nóc nhà hướng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy pháo hoa rợp tầm mắt không ngơi nghỉ, pháo hoa nở rộ giữa trời để lại từng làn sương khói bao phủ xung quanh, càng về sau lại càng khiến người xem cảm thấy khung cảnh hư ảo kia càng mỹ lệ.
Bé ngốc vô cùng cao hứng, y chạy lăng xăng chạy khắp nơi không ngơi nghỉ, thấy chỗ nào có pháo hoa là chạy qua chỗ đó xem, thấy bông nào nở đẹp là lại kéo Từ Văn ra xem cùng, mồm khen đẹp không ngớt.
“Em muốn đốt thử không?” Từ Văn cười hỏi.
“Muốn!” Bé ngốc lập tức sáng rực đôi ngươi, sau đó ôm chặt Từ Văn: “Từ Thiên muốn!”
Từ Văn mua mấy chục cây pháo bông, pháo bông rẻ như vậy đương nhiên họ phải xem cho đã con mắt rồi. Trên thực tế, chỗ pháo bông cầm tay này hắn vốn mua để đốt chơi thôi.
Lúc sáng khi hắn đi mua còn thấy một đứa bé không thèm đặt loại pháo bông rẻ tiền này vào mắt mà năn nỉ bố mẹ nó mua cho loại to hơn. Có điều bé ngốc không nghĩ vậy, y cầm đống pháo bông hớn hở đốt từng cây một, giữa những tia sáng thi nhau nở rộ kia nụ cười y lại càng rực rỡ.
Nếu bé ngốc có thể luôn cười tươi như vậy thì tốt rồi. Từ Văn lần đầu tiên cao hứng như vậy, lúc nhìn thấy tên em họ quan hệ chẳng ra gì ở ban công đối diện hắn còn chủ động chào hỏi đối phương, khiến cho tên oắt cận lòi kia trố mắt kinh ngạc nhìn Từ Văn cái rồi lại quay về phòng chơi game —— với gã thì chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chơi game cả.
Nơi Từ Văn ở là vùng duyên hải cực kỳ đông dân của Giang Nam, cho dù có là nông thôn thì nhìn đâu cũng thấy nhà, mà nơi này cách thị trấn không xa, bởi vậy chỗ nào cũng có người bắn pháo hoa khiến cho ánh sáng gần như không ngơi nghỉ. Có điều sau khi Từ Văn thấy bé ngốc đã đốt hết pháo bông liền dẫn y xuống nhà, sau đó đem chỗ bánh trái thắp hương ra vừa xem xuân vãn vừa nhấm nháp linh tinh.
Hắn còn đem chỗ củ năng bác dâu cả cho ban sáng đi luộc, chỗ củ năng này là do bác ấy tự trồng trong vườn nhà, tưới tiêu bằng nước sinh hoạt nên không được ngọt được như loại trồng ngoài ruộng. Loại này tuy ăn sống vị chẳng ra gì, nhưng luộc lên ăn cũng không tệ.
Từ Văn dùng dao nhỏ tước hết vỏ củ năng đi rồi đút cho bé ngốc ăn. Nhìn bộ dáng thỏa mãn của bé ngốc, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp, thỉnh thoảng bé ngốc còn gặm nhầm ngón tay hắn khiến lòng hắn ngứa râm ran.
Hôm nay, Từ Văn kéo bé ngốc cùng thức khuya, chờ đến 12h mới đi ngủ. Thực ra cho dù bây giờ hắn đi ngủ luôn thì đến 12 giờ kiểu gì cũng bị đánh thức cho mà xem, bởi vì khi đó sẽ có rất nhiều người cùng tụ tập lại đốt pháo ăn mừng.
Từ Văn cũng đốt pháo lúc 12h rồi mới kéo bé ngốc đi ngủ. Có lẽ do nay có quá nhiều chuyện vui nên ban ngày hắn tưởng như đã quên chuyện tối hôm qua, nhưng chờ tới lúc lên giường rồi nó lại quay về khiến hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ nổi, ngược lại là bé ngốc đầu vừa chạm gối đã ngáy o o rồi.
Bé ngốc của hắn, hắn không biết mình nên đối xử với y như nào mới ổn đây……
Bên này Từ Văn rối rắm mãi không ngủ nổi, bên kia đám người Đại Vũ quây quần một chỗ, một bên nuốt không trôi mà ăn sủi cảo, một bên thì muốn từ bỏ việc tìm lão đại.
Bọn họ hoàn toàn không tìm nổi một tin tức nào về việc lão đại đã lên bờ, mấy ngày nay dù là bệnh viện hay sở cảnh sát, họ đều tìm hết rồi, phạm vi điều tra cũng càng ngày càng rộng. Họ đã tra được không ít người giống lão đại, nhưng lại chẳng tìm thấy chút tin tức nào về lão đại cả.
Tuy rằng tất cả mọi người đều kiên trì nói lão đại tuyệt đối sẽ không táng thân nơi biển rộng, nhưng trên thực tế trong lòng hầu hết họ đều chấp nhận tình huống này rồi.
Hơn nữa, tuy rằng những người từng vào sinh ra tử với Sở Nhận vẫn luôn một lòng với y, nhưng cũng đã có vài người sinh ra ý niệm khác. Tổ dị năng họ thậm chí còn đang có ý định chọn ra một đội trưởng mới……
“Chúng ta về đi……” Mạnh Thành nói, tuy rằng họ dạo này không có nhiệm vụ thật nhưng cũng không thể ở bên ngoài mãi được. Phải biết rằng, bây giờ cái thằng oắt vẫn luôn thích đối đầu với lão đại đã lên làm đại đội trưởng, thực ra cũng vì lý do đó nên họ mới mãi không được giao nhiệm vụ mới.
Đại Vũ mấp máy môi muốn phản đối nhưng lại phát hiện mình chẳng tìm ra lý do gì cả. Đúng lúc này tiếng di động của cậu vang lên:
“Đã tìm được thiết bị liên lạc của lão đại rồi á?” Đại Vũ đột nhiên nhảy dựng lên.
Thiết bị liên lạc đã hỏng, linh kiện điện tử linh tinh bằng kim loại đều đã hòa thành một cục, rõ ràng là do dị năng kim loại của lão đại làm ra, may mắn ký hiệu trên đó chưa bị phá hỏng nên phía cảnh sát được họ ủy thác việc tìm người mới tìm ra được.
Thiết bị liên lạc là một cục sắt, nếu Sở Nhận không bò lên bờ, nó sẽ phải nằm dưới đáy biển cả đời, nhưng giờ nó lại xuất hiện trước mặt họ, điều đó có phải nói lên lão đại của họ cũng đã trèo lên được bờ rồi không?
Nhưng họ lại chẳng tìm được tí tin tức nào về việc lão đại đã lên bờ, lẽ nào y bị tổ chức phi pháp nào đấy bắt đi rồi?
Mạnh Thành cắn chặt răng: “Đại Vũ, cậu dẫn thêm hai người nữa tiếp tục tìm kiếm ở đây đi, tôi về trước.”
“Được.” Đại Vũ gật gật đầu, cậu vốn dĩ đã tuyệt vọng, nhưng giờ hy vọng lại một lần nữa trở lại. Trước kia họ đặt trọng tâm chú ý lên bệnh viện và sở cảnh sát, nhưng lần này cậu phải đào ba tấc đất lên tìm mới được!
Mùng một Từ Văn nằm trong ổ chăn không muốn dậy, sau bao năm cuối cùng bệnh lười cũng bắt đầu xuất hiện. Bé ngốc thấy hắn không dậy cũng nằm yên trong chăn, nằm song song với Từ Văn, hai cái đùi còn cao ngạo gác lên trên người Từ Văn: “Từ Văn, sủi cảo! Từ Văn, chúng ta ăn sủi cảo!”
Từ Văn không đẩy nổi bé ngốc ra, hắn cũng chẳng thích cảm giác bị người nằm đè lên, cuối cùng đành tự nhủ bản thân ngày lành ngắn chẳng tày gang nên hưởng thụ cho tốt, vì thế liền không chống cự nữa, còn sủi cảo thì……
Hôm qua sau khi thấy sủi cảo trên TV, bé ngốc liền nhớ thương mãi không nguôi, còn đặc biệt hỏi Từ Văn, không nghĩ tới ngủ một giấc dậy rồi y vẫn còn nhớ mãi không quên. Ngươi phương nam ăn tết không ăn sủi cảo, Từ Văn ngoài sủi cảo chiên giòn của tiệm bánh bao trên trấn ra thì chưa từng tự nấu để ăn bao giờ. Nhìn bé ngốc cố chấp như vậy ban đầu thấy hơi khó hiểu, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc có lẽ bé ngốc là người phương bắc không chừng.
“Sủi cảo để tối ăn được không?” Từ Văn dò hỏi. Sớm mùng một sợ là có lên trấn cũng chẳng mua được gì, nhưng do buổi tối có vài hộ thích mời bạn bè tới dùng cơm nên tới chiều chợ rau vẫn có người mua bán.
“Được!” bé ngốc đáp, rồi nhích tới bên người Từ Văn. Y cực kỳ thích Từ Văn, lúc ở bên Từ Văn cứ không nhịn nổi muốn ôm ôm sờ sờ một chút, đổi hết hướng này tới hướng khác cọ cọ Từ Văn. Tuy giờ có hai ổ chăn đó, nhưng dù y có phải liều mình lộ người khỏi chăn, cũng muốn tìm cách chen cho bằng được vào ổ chăn của Từ Văn.
Trước đây Từ Văn luôn rời giường từ sớm, chưa bao giờ có chuyện nằm nướng trong chăn nói chuyện phiếm như giờ, vì vậy y lại càng thêm hưng phấn, không chỉ cơ thể dính chặt lấy Từ Văn mà lúc này đây ngón chân cũng thích ý cọ đi cọ lại trên lòng bàn chân hắn.
Bé ngốc gác chân lên người y thì thôi, nhưng lòng bàn chân là cấm địa của Từ Văn, người khác chạm vào cái hắn liền ngứa không chịu nổi, nên lập tức rụt chân về: “Ngốc này, em đừng quậy nữa.”
“Từ Văn.” Bé ngốc lại coi đây như trò chơi, càng chơi hăng hơn.
“Đã bảo đừng quậy nữa mà!” Từ Văn đè bé ngốc dưới người, sau khi cảm nhận được cơ thể nóng hầm hập của đối phương lại vội vàng lui về sau.
Bé ngốc nào biết rối rắm trong lòng Từ Văn, ngược lại y còn ôm lấy hắn cọ lên cọ xuống “Từ Văn, Từ Văn, người anh thơm thơm quá!”
Hành động này của bé ngốc trong mắt Từ Văn chẳng khác nào nghịch lửa cả, hơn nữa, rõ ràng ngọn lửa này không chỉ cháy trên người hắn —— cái món dưới thân bé ngốc cũng dần đứng lên, sau đó, bé ngốc vậy mà còn ôm eo hắn, cọ cọ lên đùi hắn.