Một ngày cứ vậy mà chậm rãi trôi qua.
Có lẽ do hắn bỗng dưng phát hiện giờ mình có rất nhiều việc cần làm nên buổi chiều hầu như hắn không ra khỏi cửa mà chọn ở nhà ngủ trưa một lúc, sau đó chuẩn bị để buổi tối đi bày sạp, đồng thời sau khi hỏi bác dâu cả xong hắn liền chuẩn bị mọi thứ để đón Tết.
Lúc nên quét tước vệ sinh nhà cửa thì quét tước, lúc nên thổi xôi thì thổi xôi, lúc nên làm bánh gạo thì làm bánh gạo, đồng thời cũng phải chuẩn bị sẵn lô hàng tết, ví dụ như măng khô cần phải đem ngâm từ sớm…… Từ Văn bỗng phát hiện mình còn không có nổi một giây nhàn rỗi nữa ấy.
Vết thương trên người đứa ngốc đã lành toàn bộ, chỉ còn đôi lúc nhức nhức hai bên thái dương thôi. Có điều hiển nhiên y không thèm để tâm tới điều này, y vẫn như trước mà vui tươi hớn hở bám đuôi Từ Văn đi khắp nơi. Theo thời gian dần trôi qua, y ngày càng học được cách làm nhiều việc hơn, nhưng lại không thể ngồi ngoan một chỗ nổi.
Mỗi lần đến dịp cuối năm mọi người đều sẽ tăng lượng mua sắm, ngày trước Từ Văn cảm thấy không cần mua thêm gì cả, nhưng hôm nay lại bỗng dưng phát hiện trong nhà còn thiếu quá nhiều đồ, vì vậy cuối cùng còn mua không ít đồ thượng vàng hạ cám, còn thuê người đến nhà để lắp thêm máy sưởi cho phòng tắm nữa —— hai thứ này kết hợp với nhau là có thể miễn cưỡng tắm ở nhà rồi.
Mặc kệ thế nào thì bây giờ hắn cũng không dám dẫn đứa ngốc đi tắm ở nhà tắm công cộng nữa.
Hôm nay khi Từ Văn để đứa ngốc ngồi trước cửa nhà vừa phơi nắng vừa nhặt rau, còn mình thì ở trong nhà nấu cơm thì bỗng dưng nghe thấy tiếng đứa ngốc gọi mình ngoài cửa. Hắn kinh ngạc chạy ra ngoài lại không ngờ đúng lúc trông thấy bà nội hắn dùng quải trượng chọc ngoáy chỗ rau đã được đứa ngốc nhặt sạch sẽ, đem chỗ rau vốn để gọn gàng vẩy cho tung tóe khắp nơi.
Tình cảm của Từ Văn với người bà này vô cùng phức tạp. Khi hắn còn nhỏ kỳ thật bà đối với hắn khá tốt, nhưng kể từ khi ba hắn qua đời bà liền coi hắn như kẻ thù, trên cơ bản mỗi lần gặp mặt hai người đều sẽ tan rã trong không vui…… Nhưng cố tình bà ấy lại là bà nội của hắn.
Bao năm nay bà ta bắt hắn mua cái này cái kia cho bà, lúc hắn vì trả nợ mà đến thịt cũng không dám ăn, bà ta lại kêu trời khóc đất đòi hắn mua điều hòa cho bả, nhưng lại chẳng thấy nói chuyện với hắn lần nào, chỉ biết hết lần này tới lần khác đổi cách nói xấu hắn với người ngoài, còn người khác dù chỉ cho bà được đúng một cây kim thì bà cũng có thể khen người ta tới nở hoa luôn.
Cho nên hôm qua khi bà ta hùng hùng hổ hổ xông tới cửa nói hắn đã có tiền nuôi một thằng ngốc thì chắc chắn phải có tiền đi chữa đục thủy tinh thể cho bả. Từ Văn ban đầu không thèm quan tâm, nhưng lúc đó bác cả hắn cũng đứng một bên kêu hắn có xe điện ba bánh khá tiện để chở bà lên viện nên cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý.
Chạy lên chạy xuống trên viện cả ngày, cần đăng ký khám bệnh cho bà cũng được, Từ Văn nguyện ý bỏ chút tiền đấy ra để lỗ tai mình được thanh tĩnh. Nhưng cuối cùng kiểm tra ra thị lực bà ta giảm xuống nào phải do đục thủy tinh thể, mà là hiện tượng suy giảm thị lực và lão thị bình thường ở người già nên đương nhiên không cần phẫu thuật gì cả.
Hôm qua sau khi lấy kết quả xong Từ Văn liền đưa bà nội và bác cả về nhà. Vì hắn phải đi trắng công một chuyến nên bác dâu cả sau khi trả hắn nửa phí kiểm tra liền tiện thể tặng thêm một bát tương thịt……
Nhưng không phải mọi chuyện xong hết rồi sao? Hôm nay bà ta còn tới làm gì nữa? Từ Văn cau mày nhìn đối phương, người bà này tuyệt đối là người mà hắn không muốn gặp nhất chứ không phải “một trong số những người” nữa rồi.
“Cái thằng chó đẻ, cái đồ con hoang, mày nghĩ mày mọc đủ lông đủ cánh là giỏi rồi đúng không? Bà nội mày thì mày không nuôi lại đi nuôi một thằng ngu đéo biết chui ra từ cái lỗ ghẻ nào ra chứ! Ôi trời ơi sao tôi khổ thế này chứ?! Con trai thì đoản mệnh chết sớm, cháu chắt cũng mặc kệ sống chết của tôi! Không chịu dẫn tôi đi chữa bệnh!” Bà cũng bảy tám chục tuổi rồi nhưng khi mắng người lại trung khí mười phần. Hơn nữa bà ta đập hỏng rau dưa thì cũng thôi đi, đằng này bả còn vung quải trượng đánh đứa ngốc nữa chứ!
Đứa ngốc ngẩn cả người, chỉ biết duỗi tay ôm đầu lại hoàn toàn không biết né tránh nên bị đánh trúng vài phát. Từ Văn vội vàng vươn tay bắt lấy quải trượng mới khiến bà ta dừng động tác lại. Nhưng cái hành động này của hắn sao có thể không chọc điên bà ta được chứ?!
“Phản rồi phản rồi!” Bà lão với mái đầu hoa râm gào lên rồi nhanh chóng giật quải trượng về. Lần này bà ta không đánh đứa ngốc nữa mà quay sang đập Từ Văn: “Mày cái thằng sao chổi này, cái đồ súc vật khắc chết mẹ cha! Mày khai ngay, có phải mày thông đồng với lão bác sĩ kia để lão nói tao không có bệnh đúng không? Người ta mổ mắt xong là có thể nhìn được thì sao tao không thể làm chứ?”
Nghe được lời bà ta nói Từ Văn mới nhận ra bà ta vẫn luẩn quẩn chuyện hôm qua: “Đôi mắt của bà vốn làm gì có bệnh chứ!” Hắn lại lần nữa vươn tay bắt được quải trượng kia. Ngày trước tuy bà ta vẫn mắng chửi người nhưng chưa động tay động chân lần nào, mà hôm nay bả vừa tới đã vung trượng đáng người rồi, việc này thành công chọc giận Từ Văn.
“Mắt tao có thấy cái mẹ gì đâu, mày bỏ mấy ngàn cho tao phẫu thuật là được rồi! Mày cái giống đáng chém ngàn đao, mày đi nhặt một thằng ngu về rồi mua này mua nọ cho nó thì chẳng thấy xót tiền, thế mà bỏ có chút tiền chữa bệnh cho bà nội mày thì tiếc lên tiếc xuống!” Người bà này không thèm thuận theo buông tha cho hắn mà lại khóc nháo lên dẫn tới mọi người xung quanh vây lại xem. Có điều bà ta tới gây chuyện ở nhà Từ Văn cũng chẳng ít ỏi gì, người ở xung quanh cũng chẳng thèm coi lời bà nói thành sự thật, họ cũng chỉ vây tới xem trò vui thôi.
“Trong thôn nhiều người già thế chắc cũng chỉ có mình bà cơ thể còn tốt như vậy ha? Mắt bà cũng tốt lắm ấy, người ta còn ở rõ xa thế mà bà vẫn có thể thấy mà chào rồi. Nếu đã vậy thì sao còn phải chối đây đẩy kêu mắt mình không tốt làm gì?” Từ Văn lần này nắm chặt quải trượng trong tay không buông ra nữa.
Bà ta thả tay rồi Từ Văn vẫn chưa chịu buông, sắc mặt càng khó coi hơn, đột nhiên bà ta duỗi tay cầm lấy cái kéo để trên ghế nhựa mà ban nãy đứa ngốc vừa dùng để nhặt rau lên rồi ném thẳng về phía Từ Văn.
Sức lực bà ta cũng chẳng đáng nhắc tới, hơn nữa ném cũng chẳng ném trúng, sau khi Từ Văn thức tỉnh dị năng tai tinh mắt thính hơn nhiều nên hắn cũng không thèm để tâm. Nhưng khi chiếc kéo bay tới gần hắn lại thấy đầu kéo dần bị uốn cong rồi cả cái kéo bỗng dưng cuộn lại!
Sau một trận hoảng sợ, Từ Văn vội dùng sức nắm chặt cây kéo, không rảnh lo chuyện khác liền nắm chặt tay đứa ngốc kéo vào nhà, sau đó “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa lại.
“Từ Văn……” Đứa ngốc sắc mặt trắng bệch, mềm oặt ngã xuống đất. Từ Văn lại nhìn cây kéo bị biến dị hoàn toàn trong tay mà trầm mặc, cho dù đầu kéo đâm vào lòng bàn tay do quá dùng lực cũng không nhận ra.
Ban nãy trong nháy mắt hắn cảm thấy một dòng năng lượng kỳ quái, mà kia dòng năng lượng đó lại bắt nguồn từ đứa ngốc…… Đứa ngốc vậy mà cũng có dị năng?
Từ Văn đột nhiên nghĩ tới một số chuyện mà hắn theo bản năng coi nhẹ, tỷ như khi hắn mới thức tỉnh dị năng tuy có thu hút động vật bị thương xung quanh tới, nhưng mấy năm nay chuyện đó đã sớm không còn xảy ra nữa, mà người chung quanh lại càng không cảm nhận được gì. Cho dù đứa ngốc có vì ngốc mà giác quannhạy bén thì cũng không đến mức dính chặt lấy hắn
Còn có vết thương trên người đứa ngốc lúc trước, chưa nói tới việc những vết thương đó trông vô cùng kỳ quái, người thường nếu bị thương nặng như vậy chỉ sợ đã không chịu nổi rồi, thế mà đứa ngốc còn có thể chạy nhảy khắp nơi……
Hóa ra là do đứa ngốc này là dị năng giả, có điều sao đối phương lại biến thành bộ dạng như vậy? Nghĩ đến sắc mặt trắng xám của y cùng cả người đầy vết thương lúc trước, Từ Văn luôn có một suy đoán không tốt lắm —— họ đều là kẻ dị loại, như vậy một khi bị phát hiện chỉ sợ sẽ nhận đối xử chẳng tốt lành gì.
Bà nội hắn vẫn không ngừng mắng chửi ngoài cửa, Từ Văn lại giống như chẳng nghe thấy gì cả, thẳng đến khi đứa ngốc rên rỉ.
Sắc mặt ban nãy của đứa ngốc vốn đã tái nhợt giờ còn đổ cả đầu mồ hôi lạnh, y duỗi tay ôm chặt đầu, sau đó mắt cũng không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Từ Văn, nhìn đến khi Từ Văn đem lực chú ý chuyển tới người mình mới nở ra một nụ cười yếu ớt, sau đó lập tức ôm lấy Từ Văn: “Từ Văn……”
“Sau này không được làm như ban nãy nghe chưa?” Từ Văn cau mày nói, vốn dĩ hắn còn muốn nghiêm khắc răn dạy vài câu để đứa ngốc không dùng dị năng trước mặt người ngoài nữa, nhưng khi cảm nhận được đôi tay đang ôm hắn không ngừng run rấy thì lời trách cứ lại không thốt ra nổi.
Đứa ngốc liên tục gật đầu: “Từ Văn, Từ Văn……”
Từ Văn thở dài, vươn tay phát dị năng ra để dị năng tiến vào đầu y —— đứa ngốc vẫn luôn đau đầu chắc có liên quan tới dị năng của y nhỉ?
Đứa ngốc vậy mà có dị năng, điều này khiến Từ Văn thấy y và mình gần gũi hơn, có điều tình huống của y quá tệ, mới dùng có chút mà dị năng đã hao sạch, cũng không biết có phải y từng chịu bạc đãi gì hay không……
Dị năng của Từ Văn hiển nhiên giúp đứa ngốc dễ chịu hơn đôi chút, có điều y vẫn cứ gắt gao nắm chặt tay hắn không chịu buông ra, miệng mở ra khép vào mãi mới thốt ra được vài chữ: “Từ Văn, không, giận……”
Vẻ mặt đứa ngốc đầy sốt ruột, cố gắng nói hết câu, mặt đầy lo lắng nhìn Từ Văn.
Chẳng lẽ do vẻ mặt của hắn ban nãy đã dọa đứa ngốc sợ ư? Từ Văn hòa hoãn sắc mặt, vươn tay ra ôm lấy y: “Tôi đâu có giận cậu, Từ Thiên là một đứa bé ngoan mà.”
Đứa ngốc lập tức nở nụ cười rồi kéo bàn tay Từ Văn: “Tay!”
Trên bàn tay Từ Văn bị kéo vẽ một miệng vết thương nho nhỏ, vết thương nhỏ như vậy chỉ trong chớp mắt là hắn có thể chữa khỏi, mà sau khi nhìn thấy vết thương trên tay hắn biến mất xong đứa ngốc mới mỉm cười rồi nhắm hai mắt lại.
〜(꒪꒳꒪)〜〜(꒪꒳꒪)〜〜(꒪꒳꒪)〜
Chòi: "Chương thứ 2 của tuần này nha các chế (。・ω・。)ノ♡ "