Lúc Thi Đại cắn, cố ý tránh vị trí vết thương của Giang Bạch Nghiễn.
Trong miệng lấp đầy vị máu rỉ sét, nàng không quen mùi này, lại vì động tác gặm cắn khiến máu chảy ra nhiều hơn nơi đầu lưỡi.
Ngón tay Giang Bạch Nghiễn rõ ràng run lên.
Ngay khi bị nàng cắn.
Lạ lùng quá, Thi Đại nghĩ.
Nàng biết tư thế trước mắt quá đỗi mập mờ, nhưng không rõ vì sao, nàng chẳng những không buông ngón cái của Giang Bạch Nghiễn ra, ngược lại vẫn giữ tư thế ấy, ngước mắt nhìn chàng.
Thế nên vô cùng chuẩn xác, nàng và chàng chạm mắt nhau.
Có lẽ không ngờ nàng lại đột nhiên khép răng môi lại, hiếm khi Giang Bạch Nghiễn ngơ ngác.
Răng nhọn sắc bén, xúc cảm hoàn toàn khác hẳn cánh môi, mang đến đau đớn thực chất.
Nhưng Thi Đại không dùng sức, đau nhức giảm bớt hơn nhiều, hóa thành ngứa ngáy kỳ diệu, bí ẩn, như gai trên nhành hoa nhẹ nhàng đâm vào.
Chỉ một chút, đã khiến lòng tham của chàng như ngọn sóng.
Giang Bạch Nghiễn phải kiềm chế muôn phần, mới không để ngón trỏ khuấy đảo trong miệng nàng.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt của Thi Đại, chàng vẫn còn ngẩn ngơ.
Không chờ Giang Bạch Nghiễn phản ứng, Thi Đại hé môi, buông ngón tay chàng ra.
Hiệu lực của huyết cổ dần tăng mạnh, trước khi Giang Bạch Nghiễn đau đến đứt từng đoạn gân mạch, Thi Đại phải nhanh chóng lấy máu.
"Dao."
Thi Đại lên tiếng:
"Ta lấy đi."
Khoang miệng vẫn lưu lại mùi máu của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại nắm lấy cán dao từ trong tay chàng.
Pháp thuật mà đám tà tu tu luyện, đa số đều tà môn.
Chỉ riêng những thứ Thi Đại từng nghe nói đến, cũng đã có tâm nhân pháp nhai nuốt máu thịt, trợ giúp tăng tu vi, và thuật con rối chuyển dời vết thương.
Toàn là bàng môn tà đạo hại người lợi mình.
Cách làm ban nãy của Giang Bạch Nghiễn, cũng là một loại tà thuật nhỉ?
Mũi dao đè lên ngón tay, Thi Đại không do dự, rạch đầu ngón tay mình.
Máu tươi chảy ra, nàng chẳng đau đớn chút nào.
Thi Đại vô thức nhìn sang ngón trỏ của Giang Bạch Nghiễn.
Cơn đau đã chuyển đến chỗ đó rồi chăng?
Giang Bạch Nghiễn khẽ lên tiếng:
"Đa tạ."
Âm cuối đang run, chắc vì huyết cổ khiến chàng đau đớn lắm.
Chàng không nói gì nữa, duỗi tay ra, chạm nhẹ lên đầu ngón tay Thi Đại.
Đây là thói quen thông lệ khi họ đút máu.
Giang Bạch Nghiễn chưa từng vượt quá giới hạn, không thể làm chuyện trực tiếp liếm lên da Thi Đại được. Mỗi khi huyết cổ phát tác, chàng đều dùng đầu ngón tay chấm máu, cho vào miệng mình.
Giờ phút này vẫn như thế.
Ngậm ngón trỏ dính máu, Giang Bạch Nghiễn duỗi đầu lưỡi, khẽ liếm.
Rất đau.
Cơn đau dày đặc như nước mưa xối xả, ngấm vào máu thịt, lan tận xương tủy.
Huyết cổ phát tác, toàn thân như dao cắt.
Chỉ khi chạm vào máu tươi của Thi Đại, mới có thể dịu bớt.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Cả người chàng đang kêu gào đòi hỏi nhiều hơn nữa, Giang Bạch Nghiễn chẳng đành lòng nuốt giọt máu kia, tỉ mỉ nếm kỹ hương vị của nó.
Là mùi vị chàng quen thuộc, so với máu của kẻ khác, chẳng hiểu sao lại thêm vài phần ngọt ngào.
Mi dài rũ xuống, Giang Bạch Nghiễn thử cắn nhẹ.
Vị trí bị Thi Đại cắn ban nãy.
Không hề rung động giống lúc ấy, lòng chàng chẳng chút gợn sóng, chỉ còn lại bối rối.
Cùng một động tác giống nhau, tại sao khi chàng và Thi Đại làm, cảm giác lại khác xa như trời với đất?
Cõi lòng Giang Bạch Nghiễn hoảng hốt, sau đó lại nghĩ, trên ngón tay này, mang theo đau đớn của Thi Đại.
Chàng chuyển dời đau đớn của nàng, giờ phút này ngậm lấy bộ phận nhói đau âm ỷ, có một loại ảo giác như được liếm láp vết thương của Thi Đại.
Kề sát đối phương, thân mật hòa tan, không phân ta nàng.
Điều này khiến Giang Bạch Nghiễn cảm thấy hân hoan.
Chàng cúi đầu ngậm ngón tay, rèm mi dài đen như lông quạ phủ xuống lớp bóng mờ, dáng vẻ không nói tiếng nào ngoan ơi là ngoan.
Ảo cảnh tĩnh lặng, Thi Đại cất lời:
"Giang Bạch Nghiễn."
Nàng hỏi không giấu vẻ quan tâm:
"Chàng đỡ chút nào chưa?"
Không đủ.
Đau đớn do huyết cổ gây ra ùn ùn kéo đến, ý thức mơ hồ, lý trí bị xé nát thành từng mảnh.
Chỉ chấm vài giọt máu, không đủ giảm bớt cơn đau.
Chàng cần nhiều hơn nữa.
Giang Bạch Nghiễn cố hết sức kiềm nén run rẩy trong giọng nói:
"Liệu có thể..."
Chàng vốn định hỏi "có thể cho chàng thêm chút máu hay không".
Vừa khó khăn thốt ra ba chữ, phần còn lại toàn bộ mắc kẹt nơi cổ họng.
Hệt như động tác khi trước của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại nhân lúc chàng hé môi, đưa ngón tay vào sâu bên trong.
Sau những giọt máu tươi cuồn cuộn không ngớt, một vật mềm mại, ấm nóng nào đó, xâm nhập giữa đôi môi chàng.
Yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, cuối cùng bật ra một hơi thở yếu ớt.
Nhìn lại Thi Đại, mắt hạnh đen láy, như ngấm một lớp mực đen ngòm.
Dường như có thể hút người ta vào trong.
Nàng hỏi:
"Như vậy thì sao?"
Lý trí rời rạc dần dần trở về, Giang Bạch Nghiễn gật đầu:
"Ừm."
Vì ngậm ngón trỏ của Thi Đại, giọng chàng có vẻ ậm ờ không rõ.
"Pháp thuật này."
Thi Đại hỏi tiếp:
"Chàng bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"
Ngón tay nàng bị Giang Bạch Nghiễn ngậm chặt, có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của chàng.
Lúc Thi Đại hỏi câu này, hơi thở ấm nóng bỗng ngừng lại một cách khó phát giác.
Giang Bạch Nghiễn lùi ra đôi chút, chỉ dùng bờ môi nhấp nhẹ đầu ngón tay nàng.
Vừa lên tiếng, môi mỏng mấp máy, như lông vũ lướt qua.
"...Nửa tháng trước."
Thi Đại:
"Lần trước khi huyết cổ phát tác?"
Giang Bạch Nghiễn không tỏ ý kiến, xem như thừa nhận.
Thi Đại mím môi nhớ lại.
Nàng không quen nổi đau đớn, kháng cự theo bản năng, tối đó rạch đầu ngón tay...
Rõ ràng nàng chẳng rên đau tiếng nào, ngay cả biểu cảm cũng không căng chặt, nhiều nhất chỉ thoáng cau mày.
Chỉ vì chuyện đó thôi?
Thi Đại chẳng thể nói rõ cảm nhận trong lòng, lại hỏi:
"Hiệu quả chuyển dời đau đớn, kéo dài bao lâu?"
Bất kể bao lâu, nàng cũng phải bảo Giang Bạch Nghiễn hủy bỏ.
Giang Bạch Nghiễn không che giấu:
"Hai canh giờ."
Chỉ riêng tác dụng của tà thuật thôi đã rất kỳ quái, nếu muốn thành công, phải chuẩn bị rất nhiều thứ từ trước.
Muốn ký kết khế ước lâu hơn, không thể thiếu sinh thần bất tự, máu thịt và vật bên người của Thi Đại, trừ chuyện đó ra, còn cần vài món bảo vật quý giá hiếm có khác.
Năm đó khi tà tu biến chàng thành con rối thế thân, cũng đã tốn rất nhiều công sức.
Thời gian của thuật chuyển dời đau đớn có hạn, ban đầu Giang Bạch Nghiễn cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ lại, Thi Đại đau lần nào, chàng dùng lần đó là được.
Mi tâm Thi Đại giật nhẹ:
"Tác dụng phụ thì sao?"
Nàng nhớ tà thuật cần tế phẩm.
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, yên tĩnh nhìn nàng, khẽ mỉm cười:
"Không sao, chỉ hao tốn chút linh khí thôi."
Vì huyết cổ, chàng đau đến mức mặt mày tái nhợt, đến nay không thấy chút sắc máu nào.
Giang Bạch Nghiễn cao nhưng gầy, bạch y phủ xuống lớp bóng mờ, Thi Đại phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt chàng.
Dưới bóng râm, mày mắt chàng phủ lớp sương mù mờ ảo, như ôm lấy vụn tuyết mát lạnh.
Vệt máu nơi đầu ngón tay nàng loang ra khóe môi chàng, giật mình hoảng hồn, lại quá đỗi quyến rũ.
Phát giác ánh mắt nặng nề của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt:
"Nàng không thích?"
Nhớ đến những ngày tháng từng làm con rối thế thân, khi tà tu vui vẻ nhất, là lúc Giang Bạch Nghiễn chịu đau thay gã.
Tâm trạng tốt, thậm chí nam nhân kia còn cười lớn, nói vài lời khen ngợi.
Trong một khoảng thời gian sau đó, Giang Bạch Nghiễn có thể trải qua những ngày yên ổn, không bị đánh mắng nữa.
Không chỉ tà tu, ở Đại Chiêu này, có vô số người theo đuổi thuật con rối thế thân...
Tránh né đau đớn là chuyện thường tình của con người.
Thi Đại không thích đau, giờ chẳng phải chịu đau nữa, sao nàng vẫn không vui?
Xung quanh yên tĩnh một thoáng.
Chàng nghe Thi Đại khẽ gọi:
"Giang Trầm Ngọc."
Thi Đại hiếm khi gọi thẳng tên tự của chàng.
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, phát giác sức lực trên môi nặng hơn đôi chút.
Đầu ngón tay Thi Đại dùng sức, như thăm dò lại như trừng phạt, chậm rãi đè lên môi chàng.
Ý cười tan biến, đáy mắt nàng thoáng vẻ lạnh lùng nặng nề, hệt như minh châu sáng rỡ dọa người.
Thi Đại hỏi:
"Chàng nghĩ gì về ta vậy?"
Đầu ngón tay cọ qua môi mỏng, như điểm tô sắc son.
Giọng nói Thi Đại rất khẽ:
"Ngay cả chút đau đớn đó cũng không chịu nổi? Ta nào phải bình hoa, sao chỉ vừa chạm là vỡ ngay được."
"...Không sao mà."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Ta không sợ đau."
Thi Đại mỉm cười chẳng rõ ý:
"Gì mà không sợ đau? Chẳng phải chàng bị ta gãi lòng bàn tay một chút thôi, đã ngứa không chịu nổi rồi ư?"
Giang Bạch Nghiễn là người nhạy cảm nhất nàng từng gặp, không phải một trong những.
Chạm vào lòng bàn tay thì run rẩy, bị sờ đuôi cũng run đến mức thở dốc.
Nhạy bén với xúc cảm nhường ấy, đau đớn với chàng mà nói, chắc chắn rõ ràng vô cùng.
Bị câu nói của nàng chặn họng, Giang Bạch Nghiễn vô thức phản bác:
"Ta không..."
Còn chưa dứt lời, đã bị Thi Đại dùng tay kia chọc vào eo chàng.
Như có dòng điện lướt qua, từ thắt lưng xâm nhập vào kinh mạch, thiêu đốt vành tai đỏ bừng.
Giang Bạch Nghiễn không hề phòng bị, răng nhọn cắn nhẹ một chút lên ngón tay nàng.
"Còn bảo không đau?"
Thi Đại nhìn chàng chẳng chớp mắt:
"Pháp thuật này, về sau chàng đừng dùng nữa nha."
Nàng đã quen việc gì cũng dựa vào chính mình, tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh từ tận xương cốt.
Làm việc ở Trấn Ách Ti, bị thương là chuyện thường gặp, Thi Đại ghét đau, không có nghĩa là nàng sợ đau.
Nàng nào phải đóa hoa nhỏ nhắn yếu ớt gió vừa thổi là bay mất nửa sinh mệnh.
Quan trọng nhất là...
Thi Đại nhịn nỗi xúc động muốn cốc đầu Giang Bạch Nghiễn:
"Tối qua ta đã nói gì với chàng?"
Đừng tổn thương bản thân.
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng, mày mắt giấu đi sắc bén, trong trẻo đen láy.
"Chúng ta là bạn, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Nếu chàng gánh vác tất cả lên người mình..."
Thi Đại buộc miệng thốt ra:
"Ta và tà tu năm đó xem chàng như con rối thế thân, có gì khác nhau?"
Giang Bạch Nghiễn cau mày:
"Nàng không phải gã."
Cuối cùng Thi Đại cũng bật cười:
"Vậy thì đừng dùng pháp thuật này nữa nhé. Ta là người vừa đau chút thôi đã mất hết khí phách đến vậy ư?"
Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp:
"Được."
"Nhưng mà ấy."
Yên lặng một thoáng, Thi Đại nghiêm túc mở lời:
"Cám ơn chàng."
Nàng thật sự không ngờ, Giang Bạch Nghiễn lại bằng lòng dùng tà thuật chuyển dời đau đớn vì nàng.
Cũng chỉ vì nàng hơi cau mày khi rạch đầu ngón tay mà thôi.
Thi Đại lớn lên ở cô nhi viện, không thiếu sự quan tâm của giáo viên và nhân viên ở đó. Nhưng sự chăm sóc ấy là bình đẳng, thuộc về mỗi một đứa nhỏ trong viện.
Nụ cười dịu dàng, lời nói quan tâm, dốc lòng bầu bạn, phần lớn lướt qua rồi thôi, thích hợp đúng chỗ.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận hết sức rõ rệt, mối bận tâm chăm sóc ấy chỉ sinh ra vì nàng, mãnh liệt đến mức khiến tâm hồn rung động.
Như hồ nước xuân dịu dàng, tữ cõi lòng chảy xuống, làm cho mỗi một giọt máu, mỗi một sợi dây thần kinh đều run lên vì nó.
Huyết cổ phát tác sống không bằng chết, rõ ràng Giang Bạch Nghiễn mới là người đau nhất, vậy mà chàng lại nhớ đến vết thương nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc tới của nàng.
Được người ta luôn mong nhớ, đủ để khiến trái tim trở nên căng tràn.
Nụ cười dần sâu, Thi Đại ngẩng đầu, đáy mắt ẩn giấu tia sáng mỏng manh:
"Cám ơn chàng, Giang Trầm Ngọc tốt lắm luôn đó, ta rất vui."
Mắt hạnh lấp lánh, tựa như châu ngọc, vang vọng va vào đáy lòng.
Trái tim như hòn đá phơi giữa ngày hè đổ lửa, cuồn cuộn hơi nóng.
Khóe môi Giang Bạch Nghiễn khẽ cong, hơi cúi đầu, lại ngậm ngón trỏ của nàng vào miệng.
Mùa xuân đã đến, Thi Đại đổi túi thơm, là hương hoa dành dành.
Mùi hương thoang thoảng, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn dần sâu thẳm.
Làn da con người mỏng manh như giấy, rất dễ xé rách.
Ngày xưa chàng đã quen dùng mũi dao rạch qua, mãi đến hôm nay mới hay, quấn quýt cọ xát giữa răng môi còn tuyệt vời hơn.
Nhưng lòng tham con người không đáy, nếm được vị ngọt, luôn muốn nhiều hơn nữa.
Răng môi lướt qua đầu ngón tay mềm mại của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn muốn chiếm hữu nó, một tấc một ly cũng chẳng bỏ qua.
Như rắn độc săn mồi, quấn chặt từng tấc, không cho vùng thoát.
Ham muốn trỗi dậy, khoảnh khắc ngửi thấy hương hoa dành dành, bị Giang Bạch Nghiễn cưỡng ép kiềm nén.
Lòng tham bị vây trong lưới mỏng, chàng khép mắt lại, ghi nhớ thật kỹ mùi vị trong miệng.
"Vừa nãy chàng nói, pháp thuật này rất hao tốn linh lực."
Thi Đại lên tiếng:
"Giờ chàng thấy sao? Chẳng biết lối ra của ảo cảnh này ở đâu, chúng ta..."
Nàng đang nói, đoạn rèm mi nhúc nhích, đầu ngón tay cũng run lên.
Có thứ gì đó mềm mại đến gần, lướt qua ngón trỏ của nàng...
Giang Bạch Nghiễn đã liếm vết thương của nàng.
Thi Đại: "..."
Đột ngột quá.
Vành tai và gò má nàng dần nóng bừng lên.
Đầu lưỡi cuốn lấy giọt máu trượt xuống, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, động tác uống máu lại trở thành chậm rãi mút nhẹ.
...Nóng chết mất thôi.
Đau đớn được Giang Bạch Nghiễn chuyển dời, lưu lại nơi ngón cái, chỉ còn sức lực liếm mút của chàng.
Mềm mại nhẹ nhàng, mang theo hơi nước kiều diễm.
Nuốt giọt máu xong, Giang Bạch Nghiễn lại ngẩng đầu lên.
Khóe mắt loang ra vệt đỏ tươi, môi mỏng cũng nhuộm đỏ chói mắt, xinh đẹp quyến rũ, vệt nước ẩm ỷ như đóa hải đường bị nước mưa thấm ướt.
Chịu đựng nỗi đau nàng mang đến, hưởng thụ niềm vui nàng ban tặng, khiến cõi lòng và đáy mắt chàng lan tràn ẩm ướt mờ mịt.
Mèo con liếm nước, đầu lưỡi Giang Bạch Nghiễn hơi cuộn lại, cọ nhẹ lên đầu ngón tay Thi Đại.
Mắt hoa đào cong cong, gò má chàng hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ:
"Ta cũng rất vui."