Mỗi năm vào giữa xuân, triều đình sẽ mở hội mã cầu. Đây là hoạt động thú vị nhất trong năm. Hội mã cầu này, quan quyến đều có thể tham gia. Đây cũng là cơ hội để mọi người gặp gỡ nhau, còn có thể định hôn ước với nhau.
An Ca khi nghe Triệu Huyên nhắc đến chuyện này, vô cùng vui mừng. Cuối cùng nàng cũng có thể ra ngoài rồi. Gần nửa tháng bị nhốt trong Tuyết Hoa viện, nàng sắp chán chết rồi. Chỉ cần cho nàng ra ngoài, đi đâu cũng được, nàng không kén chọn.
Tuy nói là ai cũng có thể tham gia, nhưng đây dù gì cũng là hoạt động của triều đình, nên Mộc Trà Trà vẫn là không thể đi. Bởi vì sợ bị trách phạt, nàng ta không dám làm ầm ĩ, nhưng vẫn dùng chiêu cũ, đem Tề Nhược nhốt ở bên ngoài. Nghĩ đến cũng thật đáng thương, hắn vì nàng ta làm đủ chuyện, nàng ta lại vì chuyện này mà giận dỗi với hắn. Nhưng nàng lại có linh cảm, Mộc Trà Trà sẽ không an phận như vậy.
Và linh cảm của nàng hoàn toàn đúng. Vào ngày diễn ra hội mã cầu, Mộc Trà Trà đã tự mình chạy đến sân cỏ. Tề Khanh nhìn thấy nàng ta, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ở đây nhiều người, ông không tiện trách mắng, chỉ có thể nhịn xuống. An Ca liếc nhìn hắn, chỉ để lại một câu rồi rời đi:
"Chàng tốt nhất nên giải quyết ổn thỏa, tránh để người khác chê cười."
Tề Nhược cúi đầu hổ thẹn, đi đến bên cạnh Mộc Trà Trà. Nàng ta nũng nịu khoác tay hắn trước mặt bao người. An Ca nghe thấy những người kia đang chỉ trỏ bàn tán về ba người. Cũng chẳng có gì tốt đẹp, đều là đang chê cười nàng là chính thất, lại bị một thiếp thất đè đầu, dành hết sự sủng ái. Tùy bọn họ muốn nói gì thì nói, nàng nghe quen rồi, không muốn để tâm đến.
"Thời Ca."
Sau lưng nàng vang lên một tiếng gọi trong trẻo. Nàng quay lưng lại, mỉm cười hành lễ với người kia:
"Lệ tần nương nương."
"Không cần đa lễ."
Lệ tần đi lên nắm lấy tay nàng, kéo nàng vừa đi vừa nói chuyện. Có lẽ những chuyện mà bọn họ bàn tán, Lệ tần đã nghe được rồi, nàng ấy hạ nhỏ giọng, chỉ đủ để nàng nghe thấy, hỏi nàng:
"Sao nàng ta lại đến?"
An Ca ban đầu vẫn chưa rõ Lệ tần nói đến ai, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ấy đang nhìn về phía Tề Nhược và Mộc Trà Trà, nàng liền hiểu.
"Nàng ta muốn đến, ta cản cũng không được."
"Cô quá hiền rồi, để một thiếp thất lộng hành như vậy. Bây giờ cả kinh thành đều biết chuyện nhà cô cả rồi."
"Biết thì biết thôi. Bọn họ muốn nói gì cứ nói, ta không quan tâm."
Lệ tần dừng bước, ngạc nhiên nhìn nàng. Ai nghe đến câu này mà không ngạc nhiên đâu chứ. Ai cũng nghĩ, phận làm thê tử, phải chiều lòng phu quân, luôn tìm mọi cách để phu quân ở bên cạnh mình. Là ai chứ không phải nàng, nàng từ lâu đã tạo cho mình một lối sống: nam nhân, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
"Lệ tần, người không cần phải ngạc nhiên như vậy. Nam nhân, nếu như yêu cô, sẽ hết lòng hết dạ vì cô, nếu không yêu, cô có cố gắng thế nào, cũng chỉ là vô ích."
Lệ tần vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nàng "Ta ở trong cung, đáng lẽ nên hiểu rõ điều này hơn cô, lại khiến cô chê cười rồi."
An Ca nhìn thấy Lệ tần cười khổ, trong lòng cũng hiểu được mấy phần. Xưa nay bậc Đế vương đối với cung phi, cũng chỉ là hứng thú nhất thời, làm gì có chuyện trăm năm.
Lệ tần khôi phục dáng vẻ ngày thường, mỉm cười nói với An Ca "Không nói chuyện này nữa. Hôm nay là hội mã cầu mà, chúng ta nên tập trung xem mới phải."
"Nương nương nói phải."
"Cô đến ngồi cùng ta đi."
"Vậy... hình như, không hợp quy tắc lắm."
"Không sao, nếu tính ra, cô cũng hoàng thân quốc thích, bọn họ không dám bàn tán lung tung đâu."
Lệ tần cùng An Ca vào lều ngồi. Trận mã cầu mới sắp bắt đầu. Nàng nhìn thấy Tề Nhược cùng Linh Châu công chúa cùng đội vàng, Tĩnh vương và An Bình công chúa là đội đỏ.
Hội mã cầu là hoạt động thường niên được yêu thích nhất. Mỗi đội sẽ có hai người, cưỡi ngựa, dùng gậy đánh bóng vào lỗ. Hết thời gian một nén hương, đội nào được nhiều điểm nhất sẽ thắng. Phần thưởng mỗi trận đấu là khác nhau, nhưng đều có giá trị rất lớn. Phần thưởng của vòng này là một cây trâm vàng ngọc lưu ly, do đích thân Hoàng hậu chuẩn bị. Bởi vì vật phẩm có giá trị, cho nên rất nhiều người thi đấu để giành phần thưởng. Linh Châu công chúa muốn lấy, chỉ có thể nhờ Tề Nhược cùng đội với mình.
"Cô nghĩ ai sẽ thắng?" Lệ tần nhìn xuống phía dưới hỏi nàng
"Ta đoán, chắc là đội đỏ."
"Tại sao?"
"Ta đoán mò thôi."
Nàng đúng là đoán mò, nhưng là đoán mò có căn cứ. Nàng nhìn những đội khác, không có khí thế hừng hực như đội của Tề Nhược và Tĩnh vương. Nhưng so về năng lực, chắc đội của Tĩnh vương sẽ thắng. Bởi vì An Bình công chúa, nhìn qua so với Linh Châu công chúa, mạnh mẽ hơn nhiều, rất dễ áp đảo vị hoàng tỷ này.
Trấn đấu bắt đầu. Ban đầu đội của Tề Nhược áp đảo những người khác, liên tục đánh bóng vào lỗ. An Ca cũng khá ngạc nhiên về năng lực của hắn, không ngờ hắn lại đánh mã cầu giỏi như vậy.
Khi nén hương đã cháy được một nửa, những đội khác đã bỏ cuộc, chỉ còn lại đội vàng và đội đỏ. Nhìn số điểm hiện tại, đội vàng đang dẫn trước 2 điểm. An Bình công chúa gọi Tĩnh vương lại gần nói gì đó, hình như là đang bàn đối sách cho nửa trận cuối. Mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây.
Nửa trận sau quả nhiên đội đỏ áp đảo đội vàng. Tĩnh vương ép sát vào Tề Nhược, không để hắn có cơ hội giúp đỡ Triệu Uyển Đình. Kỹ thuật của Triệu Uyển Ngưng rất tốt, vung gậy một cái, có thể dễ dàng giành được bóng, đánh thẳng vào lỗ. Hai huynh muội này kết hợp, đúng là khiến cho người ta phải kinh sợ. Khi quả bóng bị đánh lên không, An Bình công chúa xoay người trên lưng ngựa, lại đánh quả bóng vào lỗ.
Kết thúc trận đấu, đội đỏ quả thật đã giành được chiến thắng. Triệu Quân Thụy và Triệu Uyển Ngưng ôm lấy nhau mừng chiến thắng. Còn sắc mặt của Triệu Uyển Đình vô cùng khó coi. Nàng ta là viên minh châu trong tay Hoàng hậu, sao có thể chịu được nỗi nhục này.
"An vương."
Lệ tần vừa cất lời, nàng liền ngẩng đầu nhìn nàng ấy, rồi nhìn theo hướng nhìn của nàng ấy, chỉ thấy được bóng lưng của một nam nhân lướt qua. . Truyện Nữ Phụ
"Tiếc quá, lại không thể giới thiệu An vương cho cô biết rồi."
Vẻ mặt Lệ tần đầy sự tiếc nuối. Rõ ràng người không được nhìn là An Ca, vậy mà người buồn lại là Lệ tần.
"Không sao, nếu có duyên ắt sẽ gặp được thôi."
Không hiểu sao An Ca cảm thấy bóng lưng vừa rồi rất quen. An vương này, sao cứ thần thần bí bí như vậy chứ?